Tưởng Chu nạt Hoành Quân Hoán:
- Ngươi bị gì vậy?
Bốp!
Tiểu Tuyết vả miệng mình, mặt ủ mày chau:
- Miệng quạ, ta tát méo miệng quạ này!
Bốp! Bốp! Bốp!
Hoành Quân Hoán liên tục tát mình mấy cái, miệng sưng phồng.
Tưởng Chu kinh ngạc hỏi:
- Ngươi bị cái gì vậy? Trúng gió sao?
Ninh Hàng Phong hét to, trong thanh âm tràn ngập hân hoan, kích động:
- A? Lý Vân Tiêu!
Tưởng Chu run lẩy bẩy, gã đưa lưng hướng Lý Vân Tiêu nhưng nhìn biểu tình khác nhau của Hoành Quân Hoán, Ninh Hàng Phong liền hiểu có chuyện gì. Tưởng Chu run cầm cập, mặt không chút máu.
Hoành Quân Hoán và Tưởng Chu liếc nhau, hai người bộc phát ra lực lượng siêu mạnh trực tiếp hóa thành độn quang trốn đi xa.
Lý Vân Tiêu phun hai chữ:
- Con nít.
Lý Vân Tiêu búng tay, đầu ngón tay lấp lóe tia điện bắn xuyên qua.
Trên bầu trời lóe ánh sáng xanh, hai người ét thảm té từ trên cao xuống, người đẫm máu.
Khương Nhược Băng khóc sướt mướt, khóc không thành tiếng, nàng khóc ròng nói:
- Rốt cuộc ngươi đến tìm ta, hu hu hu.
Lý Vân Tiêu khẽ thở dài:
- Là ta thiếu lo lắng, lỗi tại ta.
Khương Nhược Băng không thể kiềm nén cảm xúc nữa, nàng nhào vào ngực Lý Vân Tiêu khóc rống.
Ninh Hàng Phong ở một bên yên lặng nhìn, cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Lý Vân Tiêu ngửi mùi thơm thoang thoảng, tâm tình phức tạp. Lý Vân Tiêu không an ủi Khương Nhược Băng, mặc kệ nàng rơi lệ nức nở, trút ra hết bi thương và uất ức trong lòng.
Một lát sau tiếng khóc rốt cuộc nhỏ đi, chỉ còn lại tiếng thút thít.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nâng Khương Nhược Băng lên, nở nụ cười như ánh mặt trời, như gió xuân hóa mưa ấm áp lòng người:
- Được rồi, không có việc gì. Từ nay về sau không còn ai ăn hϊếp nàng được nữa.
- Hu hu!
Lời nói đυ.ng chạm nỗi lòng Khương Nhược Băng, nàng lại khóc nữa.
Ninh Hàng Phong nói:
- Vân thiếu gia, theo ta được biết thì trong thời gian này Lý Dật mời hào kiệt trong thiên hạ đến, dường như có mưu đồ.
Thiên Vũ giới mỉm cười nói:
- Bây giờ trong Thiên Vũ giới trừ Thiên Vũ Minh ra còn hào kiệt gì?
Vân Tiêu công tử sửng sốt, nhìn biểu tình tự tin của Lý Vân Tiêu, gã gật đầu nói:
- Nói cũng đúng. Tầm mắt hiện tại của ta đã ở mức ta không thể chạm vào. Vân thiếu gia, phụ thân và a tỷ của ta có ở trong Thiên Vũ Minh?
Lý Vân Tiêu trả lời:
- Khả Vi và Khả Vân đại nhân đúng là có trong Thiên Vũ Minh, Hàng Phong đại nhân còn người quen ở thành Hồng Nguyệt không? Có thì cùng ta đi hết đi.
Ninh Hàng Phong mừng rỡ nói:
- Tốt tốt, ta lập tức đi kêu người ngay bây giờ!
Ninh Hàng Phong ngoái đầu nhìn Hoành Quân Hoán, Tưởng Chu nằm yên dưới đất, mặt xám xịt.
Ninh Hàng Phong lạnh lùng nói:
- Gϊếŧ hai người này đi, chấm dứt tai họa ngầm.
Mặt Hoành Quân Hoán, Tưởng Chu xám xịt tràn ngập tuyệt vọng.
Lý Vân Tiêu liếc hai người:
- Hiện tại Thiên Vũ giới nhân tài điêu linh, thời kì giáp hạt, hai người này cũng là Vũ Đế cao giai. Nếu giữ lại thân thể hữu dụng làm chút chuyện cho một giới này thì ta có thể tha cho hai ngươi, còn mang đi thành Viêm Vũ tham ngộ quy tắc thập phương.
- Cái gì? Có chuyện tốt vậy sao?
Hoành Quân Hoán, Tưởng Chu nhìn nhau, không tin được.
Ninh Hàng Phong sửng sốt, nhưng Lý Vân Tiêu đã quyết định thì gã sẽ không xen vào.
Hoành Quân Hoán khó tin hỏi:
- Ngươi... Người thật sự chịu tha cho chúng ta?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Nếu không phải ma kiếp hàng lâm, chuyện liên quan đến an nguy của một giới thì ta bóp chết các ngươi từng lúc nào chẳng được. Nhưng hiện tại đã không phải trước kia, Lý Vân Tiêu ta không còn là Cổ Phi Dương, ta là minh chủ Thiên Vũ Minh!
Ninh Hàng Phong nhẹ gật đầu, ánh mắt khen ngợi.
Khương Nhược Băng thầm hiểu điều gì, nhớ khi phụ thân làm thành chủ thành Hồng Nguyệt thì tính cách dịu dàng hơn nhiều.
Hoành Quân Hoán, Tưởng Chu mừng như điên, lập tức quỳ xuống liên tục hét lên:
- Hai chúng ta nguyện ý hiệu lực vì giới này!
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Nếu vậy hãy đứng lên đi. Nhưng nói miệng không bằng chứng, hai người hãy phát tâm thề, ta lại gieo dấu ấn trên người hai ngươi, nếu có chút làm trái sẽ hồn phi phách tán.
Hoành Quân Hoán, Tưởng Chu lòng thít chặt, nghẹt thở.
Nhưng nghĩ đến nếu không đồng ý thì hồn phi phách tán ngay bây giờ, Hoành Quân Hoán, Tưởng Chu không còn đường xoay sở, thế là vội vàng phát tâm thề.
Tiếp đó Lý Vân Tiêu bắn ra một luồng lôi quang vào ngực hai người. Xèo tiếng cháy da, có hai tiêu chí lôi phù ẩn vào người Hoành Quân Hoán, Tưởng Chu.
Sắc mặt hai người không tốt lắm nhưng biết đã không nguy hiểm mạng sống, lại nghĩ tới có thể đi thành Viêm Vũ thì lòng sinh ra vài phần vui vẻ.
Làm xong mọi thứ rồi Lý Vân Tiêu nói:
- Các ngươi vào trong Giới Thần Bi của ta đi, ta còn một bằng hữu ở bên phủ thành chủ, định đi hội hợp với hắn.
Khương Nhược Băng vội nói:
- Còn có tỷ tỷ của ta!
Lý Vân Tiêu nhớ đến cái người mập mạp, cười nói:
- Để nàng đi cùng, còn Hồng Ngọc đại nhân đâu?
Lòng Khương Nhược Băng thít chặt, Tiểu Tuyết im lặng.
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt hỏi:
- Hồng Ngọc sao rồi?
Ninh Hàng Phong khẽ thở dài:
- Ài, lần trước thành Hồng Nguyệt kinh biến thì Nguyễn Hồng Ngọc luôn hoang hốt tinh thần, buồn bực không vui, nửa năm trước đã theo thành chủ đại nhân.
Lòng Lý Vân Tiêu nhói đau, vô cùng đau thương, tự trách.
Ninh Hàng Phong nói:
- Việc này không thể trách ngươi, đừng tự trách làm gì.
Lý Vân Tiêu chậm rãi nhắm mắt lại, bi ai một lúc:
- Ta đã biết chuyện này, Hàng Phong đại nhân hãy đi kêu đồng bạn đi. Nhược Băng, nàng hãy kêu Nhược Mai.
Khương Nhược Băng nói:
- Tỷ tỷ bướng bỉnh không chịu đi, nói là mẫu thân đại nhân chôn ở đây, không muốn đi.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Thành Hồng Nguyệt hiện tại đã không như trước kia, sợ là rất nhanh xảy ra chuyện lớn, nàng ta phải đi theo ta.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn kiến trúc phía xa, mắt lóe tia sáng đỏ. Không gian lung lay, Khương Nhược Mai bị kéo tới.
- Có chuyện gì?
Vẻ mặt Khương Nhược Mai hoang mang, khi thấy Lý Vân Tiêu thì hét thất thanh.
Lý Vân Tiêu nói:
- Theo ta đi thành Viêm Vũ.
Một luồng sáng trắng giáng xuống thu Khương Nhược Mai vào Giới Thần Bi, Lý Vân Tiêu lười nói nhiều.
Không lâu sau Ninh Hàng Phong dẫn theo đám thuộc hạ đến, đa số là người cũ còn sống sót, số người mứi được bồi dưỡng, khoảng trăm người.
Lý Vân Tiêu thu bọn họ vào Giới Thần Bi, bay lên trời thuấn di đến bên trên phủ thành chủ.
Không gian dao động, Linh Mục Địch từ giữa hư không đi ra:
- Làm xong chuyện rồi?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Tốt rồi, có nghe tình huống gì mới không?
Linh Mục Địch mỉm cười nói:
- Tình huống mới duy nhất là bọn họ đã đặt tên liên minh xong, gọi là liên minh Hoành Đồ Bát Nghiệp, gọi tắt Bá Nghiệp Minh.
Lý Vân Tiêu nói:
- Cái tên xấu thật.
Linh Mục Địch nói:
- Trong thời gian ngắn hơn phân nửa không có tin tức gì, tiếp theo bọn họ sẽ có vài quy trình, dung hợp nội bộ. Nhưng không hiểu sao từ lúc vào thành Hồng Nguyệt thì ta trực giác có gì đó không đúng, loại cảm giác này càng lúc càng mạnh.
Lý Vân Tiêu nhướng mày hỏi:
- Đại nhân cũng có cảm giác đó?