Bùm!
Trụ quang phát ra tiếng giòn vang như bị va chạm, linh quang tán đi.
Thương Ngô Khung hoàn toàn biến sắc mặt, xoay người định chạy trốn.
Nhưng độn quang mới nổi lên thì thấy không gian bốn phía biến ảo, không phải mây trắng sông nước nữa mà trong một dãy sơn mạch.
Chim rừng hót véo von, trùng thú chạy nhảy. Mặt trời từ trên cao chiếu xuống, xuyên qua tán lá rơi lên người rất chân thật.
Tuy nắng ấm chiếu trên người Thương Ngô Khung, bốn phía bình yên nhưng cả người Thương Ngô Khung toát mồ hôi lạnh, cảm giác rơi vào đông lạnh tháng mười hai, tay chân lạnh lẽo.
Phòng tuyến trong lòng Thương Ngô Khung hoàn toàn tan vỡ:
- Vân Tiêu công tử, buông tha ta đi. Đúng là chuyện năm xưa ta có lỗi nhưng không phải một mình ta làm, ta sẽ nói hết cho Vân Tiêu công tử nghe!
Thương Ngô Khung là người rất thông minh, biết chênh lệch với Lý Vân Tiêu sẽ ngày càng lớn hơn, khó có cơ hội chuyển bại thành thắng. Chống cự thì chỉ có đường chết, sớm chịu thua cầu một đường sống.
Nhưng đáp lại Thương Ngô Khung là tiếng chim hót sâu kêu, không có hồi âm từ Lý Vân Tiêu.
Thương Ngô Khung nóng nảy hét to với bốn phía:
- Oan gia nên giải không nên kết, ta triệt để nhận thua, chịu thua rồi! Phá Quân đại nhân làm ơn tha cho ta đi, sau này tuyệt đối không dám có lòng ngỗ nghịch nữa! Chuyện Hoa Thiên Thụ thì ta sẽ tìm mọi cách bù đắp lại, hiện tại ta đi đảo Phù Vân còn kịp.
Rào rào!
Đáp lại Thương Ngô Khung là cổ thụm chọc trời bốn phía như sống lại, trên vô số nhánh cây toát ra nhiều linh khí, biến thô thành cánh tay đều đổ ập xuống.
Ánh sáng lục đầy trời bao lấy Thương Ngô Khung, tay Thương Ngô Khung lóe ánh sáng vàng, Cửu Hoàn đại đao hiện ra chém mạnh.
Rào rào!
Trăm, ngàn nhánh gãy bay lên nhưng càng nhiều nhánh khác ập đến như những con mãng xà màu lục.
Thương Ngô Khung đề phòng vận đao, đột nhiên dưới chân có nhiều dây leo phá đất chu ra quấn lấy Thương Ngô Khung.
Hai chân Thương Ngô Khung đạp chấn vỡ những dây leo, đánh ra mấy 2chiến hạm vào trong đao. Tiếng thú hoang gầm rống phát ra từ đao như trăm thú chạy chồm chém nát biển cây trước mắt, Thương Ngô Khung vọt lên trời.
Thương Ngô Khung không chết tâm hét to trên bầu trời:
- Lý Vân Tiêu! Vân Tiêu công tử!!!
Nhưng trời cao mây trắng, không có bất cứ hồi âm.
- Nơi này là . . .
Người Thương Ngô Khung run rẩy hoảng sợ nhìn bên dưới. Thương Ngô Khung không xa lạ gì địa thế này, từ nam hướng bắc, nguyên sơn mạch xuyên suốt trường không, hơn phân nửa kéo dài đến hư không không nhìn thấy.
Tựa như một con cự long ở trên bầu trời, nửa người đâm thủng không trung, một nửa treo lơ lửng.
Con ngươi Thương Ngô Khung co rút, mặt đen như lọ nồi:
- Sơn mạch Thiên Đãng!
Tuy Thương Ngô Khung biết trước mắt toàn là ảo giác nhưng lại chân thật khiến người khó tin. Thương Ngô Khung vẫn luôn biết đồng thuật của Lý Vân Tiêu lợi hại lại, nhưng Thương Ngô Khung nằm mơ cũng không ngờ sẽ ghê gớm đến vậy.
Thương Ngô Khung không dám quay về sơn mạch, ngơ ngác đứng trên bầu trời, ít ra không sợ bốn phía có thứ gì đánh lén.
Đột nhiên một cái bóng ma từ trên cao đổ xuống, Thương Ngô Khung ngước lên xem, há hốc mồm. Một con cá xanh to lớn nhìn Thương Ngô Khung chằm chằm.
- Cá làm sao bay . . .
Thương Ngô Khung ngạc nhiên qua đi chợt hiểu ra, trong ảo cảnh có gì mà không thể? Ở trong ảo cảnh là không có chốn an toàn.
Cá há mồm táp tới.
Không gian co rút đều bị cá nuốt vào miệng.
- Cái gì?!
Tim Thương Ngô Khung đập nhanh, không cưỡng lại được lực hút bị kéo qua.
Cửu Hoàng đại đao chém xuống đầu cá.
Xoẹt!
Trên bầu trời bị xé một cái khe nứt đen, giây lát khe nứt bị con cá ăn.
- Bà mợ nó . . .!
Thương Ngô Khung chửi thề, bị cá xanh hoàn toàn nuốt vào.
Thương Ngô Khung mới vào bụng cá liền phát hiện bên trong có luồng sáng trắng chói lòa bắn ra. Thương Ngô Khung nhìn kỹ thì hút ngụm khí lạnh, đó là từng mảng núi đao biển kiếm.
Lực lượng trong bụng cá hút Thương Ngô Khung vào núi kiếm biển kiếm, Thương Ngô Khung vội vàng thi triển ra định thân thuật nhưng vẫn không cưỡng lại được, từ từ bị kéo đi, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Thương Ngô Khung nổi khùng rống to:
- Lý Vân Tiêu, ngươi thật ác, muốn thiên đao vạn quả ta!
Trán Thương Ngô Khung nổi gân xanh, mặt mày dữ tợn.
Giờ phút này, Thương Ngô Khung hoàn toàn bỏ ý định van xin, chợt ném Cửu Hoàn đại đao ra ngoài biến thành cầu vồng màu vàng rơi vào sâu trong bụng cá.
Hai tay Thương Ngô Khung lật, tụ quang lộ ra, bị kích hoạt.
Bảo quang lấp lánh chiếu rọi bốn phía.
Nơi bảo quang đi qua tựa như thần kỹ thiên khuyết không ngừng tan rã, năm tháng trôi nhanh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đột nhiên ngoài bụng cá vang tiếng nổ, nguyên con cá nổ tung, ánh sáng vàng vọt vào bao lấy Thương Ngô Khung.
Ánh sáng vàng cực kỳ dịu dàng, tuy sắc bén nhưng không tổn thương Thương Ngô Khung mà giống kết giới bảo vệ.
Cảnh tượng sơn mạch Thiên Đãng không ngừng tan biến, Thương Ngô Khung trở về không trung vạn dặm trong Thánh vực. Gió thổi mây bay, trời quang mây tạnh.
Lý Vân Tiêu sắc mặt âm trầm nhìn người đứng gần đó, mắt lóe tia sáng phức tạp.
Thương Ngô Khung biết là người đó cứu mình, lòng hoảng sợ vội tiến lên trước chắp tay nói:
- Đa tạ đại nhân ra tay cứu giúp, không biết tôn tính đại danh của đại nhân là gì? Tại hạ suốt đời khó quên.
Người kia phất tay nói:
- Đừng khách sáo, ta tên Diệp Nam Thiên.
- Diệp . . . Diệp Nam Thiên?!
Thương Ngô Khung run bần bật, khó tin nhìn người trước mắt nhưng giây sau liền tin. Đối phương tuyệt đối sẽ không lừa gạt Thương Ngô Khung làm gì.
Thương Ngô Khung chắp tay vái, cung kính nói:
- Kính chào Diệp Nam Thiên đại nhân, thì ra là Vũ Đế cái thế, chủ Thánh vực ngày xưa!
Lòng Thương Ngô Khung mừng như điên, tuy không biết người này tại sao cứu chính mình nhưng nếu đã ra tay tức là Thương Ngô Khung không chết được.
Diệp Nam Thiên nhìn Lý Vân Tiêu:
- Nể mặt ta hãy tha cho hắn đi.
- Hả? Ha ha ha ha ha ha!
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Diệp Nam Thiên, ta kính trọng ngươi là tiền bối nhưng ngươi xen vào hơi nhiều, cho rằng ra dễ nói chuyện sao?
Diệp Nam Thiên nói:
- Hiện tại ma kiếp sắp tới, nên là thiên hạ đồng lòng. Thương Ngô Khung là Chấp Chính Ti của Thánh vực, nhất định có thể cống hiến sức mạnh lớn lao, gϊếŧ thì tiếc. Hay là cho hắn lập công chuộc tội đi.
- Lập công chuộc tội? Ngươi bị nhũn não sao?
Lý Vân Tiêu tức giận quát:
- Ta gϊếŧ hắn là vì thù riêng, nói gì lập công chuộc tội? Còn nhúng tay vào chuyện của ta thì đừng trách ta không khách sáo với ngươi!
Diệp Nam Thiên biến sắc mặt, chưa từng có ai dám nói kiểu đó với gã, dù là Lý Vân Tiêu thì gã cũng sẽ không nhịn. Nhưng Diệp Nam Thiên nghĩ lại mình có điều nhờ vả người ta nên cố dằn tính nóng xuống.
Diệp Nam Thiên nói:
- Ta nhất định bảo vệ Thương Ngô Khung! Ngươi đừng quên vài lần ta giáng lâm xuống người Diệp Phàm đã cứu ngươi, chẳng lẽ không thể cho ta chút mặt mũi sao?
Lý Vân Tiêu lặng im. Đúng là Diệp Nam Thiên có ơn với hắn, không thể không trả ơn được.