Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3001: Tâm luyện khôi lỗi

Khôi lỗi rất tráng kiện, gương mặt phi thường mơ hồ, nhìn như rất thô ráp, trước ngực có khắc chữ "Đinh ", sau nhực có khắc "Mão ", chính là một trong lục đinh trận khôi.

Tử Duệ nhìn qua khôi lỗi thô ráp như vậy, hắn định chế nhạo vài câu, đột nhiên ánh mắt co rút lại, sắc mặt quan sát cử động của Đinh Mão khôi lỗi trước mặt, cẩn thận quan sát.

- Chi! Trận khôi! Đây là trận khôi, hơn nữa còn là tâm luyện trận khôi đẳng cấp cao nhất.

Đột nhiên Tử Duệ kêu lên, bộ dáng như gặp quỷ, hắn gõ đầu mình vài cái, dùng chứng minh không phải nằm mơ, chứng minh chính mình không nhìn lầm.

- Ah, thì ra thứ này là trận khôi, tại hạ đã hiểu. thời gian của Tử Duệ trưởng lão phi thường có hạn, tại hạ không quấy rầy, cáo từ.

Lý Vân Tiêu thò tay thu ra, thu khôi lỗi trong tay Tử Duệ lại, quay người muốn đi.

- Chớ đi!

Tử Duệ khẩn trương, bước chân gấp gáp, trực tiếp thuấn di đến trước cửa, ngăn cản Lý Vân Tiêu, vội vàng nói:

- Tâm luyện trận khôi này cho ta xem một chút, trên đời này làm sao có thể còn có thần vật như vậy, không có khả năng, không có khả năng, có lẽ đã sớm tuyệt tích mới đúng.

Lý Vân Tiêu nhíu mày, nói:

- Không còn tồn tại, có quan hệ gì với Tử Duệ trưởng lão chứ? Hơn nữa trưởng lão thời gian quá quý giá, chậm trễ một chút ta lại thẹn trong lòng, cáo từ.

Lý Vân Tiêu mặc kệ hắn, thân ảnh vượt qua Tử Duệ, đi ra bên ngoài.

Chút ít tâm tư của thuật luyện sư hắn quá rõ ràng, lấy lục giáp thần khôi ra hấp dẫn Tử Duệ, đối phương nhất định sẽ quấn quít lấy mình,.

- Chớ đi!

Tử Duệ quát to một tiếng, dường như đang bối rối, thống khổ không thôi, lúc này thoáng ôm lấy Lý Vân Tiêu, nâng tựu hướng trong sân đi, trong miệng không ngừng kêu lên:

- Không quý giá không quý giá, thời gian lão phu không có quý giá.

Tử Duệ trưởng lão kêu to lên.

- Được rồi!

Lý Vân Tiêu nói ra.

Tử Duệ đại hỉ, vội vàng gọi người hầu, chưng rượu pha trà.

Lý Vân Tiêu nói:

- Trưởng lão nói tâm luyện tận khôi là cái gì.

Tử Duệ vội hỏi:

- Cho ta xem một chút mới được.

Lý Vân Tiêu đem Đinh Mão đưa lên.

.

Qua một hồi, Tử Duệ mới định thần lại, ôm Đinh Mão vào trong ngực, nói:

- Vật này chắc là từ Mục gia đúng không?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Trưởng lão tuệ nhãn.

Tử Duệ thở dài:

- Đương kim trên đời, trừ Mục gia ra, sợ rằng không nơi nào có cả.

Lý Vân Tiêu: "..."

Tử Duệ cười lạnh nói:

- Đây là tâm luyện khôi lỗi, tâm luyện khôi lỗi dùng thần thông quảng đại và trận pháp bất phàm tạo thành, lúc này luyện chế nó mục đích thể hiện thần thông và lực lượng trận pháp. Đinh Mão khôi này chính là tâm luyện trận khôi, khí linh của chúng là hồn của trận pháp, phải diễn hóa trận pháp đầy đủ mới có thể thi triển ra. Mà thần trí của trận hồn có thể so với người thường.

Lý Vân Tiêu cả kinh, nói:

- Đại nhân có hai con khôi lỗi trước cửa tiểu viện, có thể chính là căn cứ vào tâm luyện trận khôi luyện thành sao?

Tử Duệ mắng:

- Đó là hai rác rưởi, làm sao có thể so sánh với tâm luyện khôi lỗi! Ta chỉ tạo thành hợp kích trận pháp mà thôi, sau đó khắc lên người của chúng, cho nên có thể tạo thành công kích đơn giản, khác biệt quá lớn.

Lý Vân Tiêu suy nghĩ thoáng một phát, nói:

- Ta hiểu ý của ngươi, hạch tâm của tâm luyện trận khôi là thể hiện thần thông và lực lượng trận pháp, thần thông cùng trận lực làm sinh mệnh.

Ánh mắt Tử Duệ sáng ngời, khen:

- Ngươi ngộ tính rất cao, đúng thế, trận khôi chỉ là vật dẫn, mấu chốt ở chỗ hồn và thần thông. Nhưng tâm luyện khôi lỗi tụ tập đủ mới có thể sinh ra khí linh.

Lý Vân Tiêu nói:

- Vậy không thể nào, đồng thời xuất hiện rất nhiều khí linh sao? Ví dụ như trận thế cần rất nhiều trận nhãn và lực lượng của nhiều người.

Tử Duệ nói:

- Ngươi nói loại tình huống này chỉ tồn tại trên lý luận, nhưng rất khó thực hiện, nhiều trận nhãn hơn nữa cũng chỉ quy về một hồn, cũng chỉ là ‘ khí linh ’ trong tâm luyện khôi trận.

Hắn lúc này thở dài nhìn qua Đinh Mão khôi lỗi, nói:

- Đáng tiếc ah, nếu như có bộ nguyên vẹn, có lẽ có thể tái hiện khôi lỗi thuật kinh thiên động địa này.

Nhưng mà tinh thần chán chường của hắn bị quét sạch nhanh chóng, có phần kích động nói:

- Có thể có được một tâm luyện khôi lỗi đã là cơ duyên lớn lao, chỉ cần lão phu không ngừng miệt mài theo đuổi thì nhất định sẽ có đột phá. Khôi lỗi này bao nhiêu tiền, ta mua.

Lý Vân Tiêu nói:

- Không bán.

- Không bán? Ha ha, tiểu tử, thứ này ngươi giữ lại vô dụng, nếu như ngươi ưa thích khôi lỗi, lão phu có thể cho ngươi mấy khôi lỗi lợi hại.

Tử Duệ tràn đầy tự tin, nói:

- Không chỉ có khôi lỗi, ngươi muốn thực hiện nguyện vọng gì thì có thể nói với ta, dùng năng lực của lão phu có thể thực hiện giúp ngươi.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu sáng ngời, bộ dáng sùng bái, nói:

- Thật?

Tử Duệ tự tin vuốt vuốt chòm râu, cười nói:

- Đương nhiên!

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta muốn bước vào Thần cảnh.

Tử Duệ:

- ... , con mẹ ngươi, dám trêu chọc ta?

Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

- Không có trêu chọc ngươi, ta là rất chân thành. Trừ phi có thể giúp ta bước vào Thần cảnh, nếu không khôi lỗi không bán.

- Hừ!

Tử Duệ vỗ án, một tay cầm Đinh Mão khôi lỗi trong tay, lạnh lùng nói:

- Khôi lỗi này ngươi bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán!

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Nhìn ra được Tử Duệ trưởng lão thật sự ưa thích thứ này, trước đừng kích động, chúng ta nên nói chuyện thật tốt. Ta cũng rất ưa thích khôi lỗi, trưởng lão có các loại tâm đắc gì cứ lấy ra chia xẻ.

Sắc mặt Tử Duệ lúc này khó coi, tâm đắc gì đó với mỗi thuật luyện sư chính là chí bảo, trên đường nghiên cứu thuật đạo, mỗi một bước đều đi thập phần gian khổ, không có người nào nguyện ý lấy tâm đắc của mình ra trao đổi, trừ phi là có thể tìm được chỗ tốt ngang nhau.

Lý Vân Tiêu nói:

- Trước đó là tâm đắc lĩnh ngộ của gia chủ Mục gia, tađã không giữ lại cho ngươi xem rồi.

Tử Duệ lạnh lùng nói:

- Những vật kia không phải ngươi lĩnh ngộ ra, đương nhiên cảm thấy không đáng tiễn, có thể tùy tiện cho người ta xem.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Nhưng mà Đinh Mão khôi lỗi là bị ta phát hiện, còn có ngọc giản cùng thời đại, dường như là chủ nhân khôi lỗi này lưu lại, tên là Mục Trần!

Hắn lấy ngọc giản khôi lỗi thuật của Mục Trần ra xoay xoay trên tay.

Sắc mặt Tử Duệ ngây ngốc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọc giản này, với năng lực của hắn đương nhiên nhìn ra ngọc giản này niên đại đã lâu, hoàn toàn tương xứng với Đinh Mão khôi lỗi.

Hơn nữa hai chữ "Mục Trần"...

- Mục Trần?

Tử Duệ hét ầm lên, thất thanh nói:

- Gia chủ đời đầu tiên của Mục gia, khôi lỗi chân nhân Mục Trần trong truyền thuyết? Hắn lưu ngọc giản lại.

- Nhanh, nhanh cho ta xem.

Tử Duệ lao tới như hổ đói.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười cười, hắn đứng nguyên tại chỗ, cũng không thấy hắn làm động tác, hào quang lóe lên, trực tiếp thuấn ra chỗ khác, Tử Duệ vồ hụt.