Tay Cảnh Thất cách thẻ bài sắt còn ba tấc bị Lý Vân Tiêu kéo đi.
Cảnh Thất khẽ hừ, không ngoái đầu lại, lắc người đá chân ra sau hóa thành tia chớp.
Lý Vân Tiêu thụt lùi, bay lên cao, thân nhẹ như chim én.
Lý Vân Tiêu dọc theo tia chớp chân đá xoa ygiữa không trung, tay phải chộp vai trái Cảnh Thất biến thành chưởng vỗ xuống. Cảnh Thất bị đè trầm xuống, Lý Vân Tiêu mượn lực thuấn di.
Cảnh Thất hừ lạnh một tiếng:
- Bổn tọa trước nay chưa từng có mỹ đức nhường lê!
Mắt Cảnh Thất lóe lửa ma trơi, năm ngón tay chộp không khí.
Không gian đằng trước vặn vẹo, lá bài sắt bị cuốn vào dòng không gian, biến mất.
Lý Vân Tiêu vừa thuấn di tới nơi, tay phải chụp hụt, há mồm chửi:
- Đúng là thiếu đạo đức!
Cảnh Thất chỉ thi triển không gian vặn vẹo phạm vi nhỏ, thẻ sắt di chuyển khu vực trên bầu trời hòn đảo chứ không trôi đi xa.
Chợt tiếng cười quai dị vang lên:
- Ha ha ha! Tấm số không này của bản thiếu gia!
Ngô Đại Thành cười toe toét, mắt lóe tia sáng tới lui dò xét hư không.
Ngô Đại Thành đạp bộ pháp, rất khó tin xuất hiện đằng sau mười trượng, tay lục lọi hư không.
Không gian như kẹo bông gòn bị Trình Thanh Ti xé ra, trong kết giới giữa năm ngón tay gã xuất hiện một tấm thẻ sắt.
Vẻ mặt Ngô Đại Thành mừng rỡ cười toe:
- Ha ha ha! Đa tạ đã nhường, đa tạ!
Giọng Trình Thanh Ti lạnh băng vang lên:
- Hừ! Ngươi muốn lấy số không? Nằm mơ đi! Hãy giống như ta lấy số!
Hai tay Trình Thanh Ti bấm quyết, lực lượng quy tắc nổi lên bên cạnh nàng.
Trình Thanh Ti quát to:
- Thuật Tiểu Na Di!
Hai tay Trình Thanh Ti búng ngson tay, một tấm thẻ sắt gần nhất bay nhanh biến mất trao đổi với cái trong kết giới giữa đầu ngón tay Ngô Đại Thành.
Ngô Đại Thành biến sắc mặt, lực lượng kết giới trong lòng bàn tay tán đi. Thẻ sắt rơi xuống, Ngô Đại Thành lật tay lại xem thì là số bảy.
Thẻ số không bị dời đi xa, bắn hướng chân trời.
Lý Vân Tiêu và Cảnh Thất lắc người đuổi theo thẻ bài.
Trình Thanh Ti cười khúc khích, mắt lóe tia sát khí, lạnh lùng nói:
- Chờ chết đi.
Trình Thanh Ti lướt qua chộp thẻ số bảy khác, nhìn Ngô Đại Thành với ánh mắt ngươi chết chắc.
Ngô Đại Thành biến sắc mặt, cười khẩy nói:
- Nàng là số bảy, chẳng lẽ bản thiếu gia không thể sửa sao?
Ngô Đại Thành liếc một vũ giả cách gần nhất, đạp bộ pháp chớp mắt đến bên người đó, chộp lấy thẻ sắt của đối phương, nhét số bảy của mình vào tay người ta.
Hàng loạt động tác mây bay nước chảy, chỉ trong chớp mắt.
Người bị đổi thẻ mấy giây sau mới phản ứng lại, nhìn số thẻ bài trong tay mình, lại ngó Trình Thanh Ti, mặt xám như tro tàn.
Trình Thanh Ti tức giận quát:
- Lý Vân Tiêu giả, ngươi còn mặt mũi không?
Ngô Đại Thành cười to bảo:
- Ha ha ha! Bản thiếu gia thế này ogị là túc trí đa mưu. Nàng có kế Trương Lương thì ta có Quá Tường Thê, ha ha ha ha ha ha!
Trình Thanh Ti lạnh lùng nói:
- Rồi sẽ có lúc ngươi rơi vào tay ta!
Nếu Trình Thanh Ti lại đi cướp số khác thì Ngô Đại Thành vẫn có thể đổi nữa, không ích gì. Thế là Trình Thanh Ti ngồi xếp bằng trong không trung, mặc kệ Ngô Đại Thành.
Vũ giả bị cướp thẻ bài tên Triệu Nhật Thiên, thực lực cỡ Vũ Đế bát tinh, vốn rất có nắm chắc vào mười hai cường.
Nhưng hiện tại đối thủ biến thành Trình Thanh Ti, Triệu Nhật Thiên hết hy vọng. Lửa giận xộc lên não, Triệu Nhật Thiên rút kiếm chém Ngô Đại Thành.
Triệu Nhật Thiên hét to:
- Triệu Nhật Thiên ta không phục, trả số thẻ bài lại cho ta!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiếm khí giáng xuống, mặt đất nứt ra một cái khe sâu cỡ trượng, dài trăm trượng.
Nền đất đảo La Phù rất cứng rắn, nếu ở đảo khác thì đã xẻ đôi.
Ngô Đại Thành sớm đề phòng, lắc người đến bên cạnh, xa xa tránh thoát một kiếm kia.
Mặt Triệu Nhật Thiên trắng như tờ giấy, mắt tóe lửa rượt Ngô Đại Thành chém, bộ dạng phát cuồng liều mạng.
Tuy Ngô Đại Thành không sợ Triệu Nhật Thiên nhưng cứ bị rượt thì rất bực, hét to:
- Đầu heo, nếu ngươi không muốn đυ.ng độ bà điên kia thì mau cướp thẻ của người khác!
Câu này nhắc nhở Triệu Nhật Thiên, gã tự biết không đuổi kịp Ngô Đại Thành, nếu cướp từ những người khác thì cũng không tệ.
Triệu Nhật Thiên đảo tròng mắt nhìn những vũ giả thực lực yếu kém.
Đám người cảnh giác thụt lùi.
Chỉ có một vũ giả cách hơn mười trượng đứng yên tại chỗ, không chút e dè.
Thần thức của Triệu Nhật Thiên quét qua, mừng rỡ. Vũ giả chỉ có thực lực Vũ Đế tứ tinh, gã thắng chắc!
Triệu Nhật Thiên chỉ trường kiếm, keng một tiếng hướng tới cổ họng người đó, ngừng lại cách ba tấc.
Triệu Nhật Thiên quát to:
- Không muốn chết thì đổi thẻ bài với ta!
Người kia cười chau chát, lấy thẻ của mình ra khoe:
- Số ba, số ba khác là của Ngạo Vô Tâm, nếu đại nhân muốn thì đổi đi.
Triệu Nhật Thiênư hộc máu:
- Phụt!
Triệu Nhật Thiên hét lên:
- Cút!
Nếu đổi thành đấu với Ngạo Vô Tâm thi xác suất thắng bằng không.
Triệu Nhật Thiên bực mình dùng sống kiếm chém người này, đánh bay đối phương rồi xông hướng vũ giả khác.
Lúc này bốn phía khu vực biển đảo La Phù, ánh mắt mọi người bị bầu trời hấp dẫn. Lý Vân Tiêu và Cảnh Thất không ngừng đan xen, tranh giành thẻ bài sắt số không trực tiếp thăng cấp.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi hai người đã giao đấu mấy trăm chiêu.
Người Lý Vân Tiêu tỏa ánh sáng vàng, không kiêng nể gì thi triển Bất Diệt Kim Thân. Ngạo Vô Tâm ở phía dưới hết sức giật mình.
Ngạo Vô Tâm trực giác cảm thấy Bất Diệt Kim Thân của Lý Vân Tiêu khác với mình, nhưng gã không nói được chỗ nào khác.
Ngạo Vô Tâm thầm cảm thán rằng:
- Con đường hoàn toàn mới sao? Trong tình huống không có thiên phú luyện thể mở ra con đường khác, tu luyện Bá Thiên Luyện Thể quyết đến tình trạng này, Lý Vân Tiêu đúng là thiên tài khoáng thế.
Ngạo gia bọn họ đời đời tương truyền là thế gia luyện thể nhưng nhiều năm qua chỉ có Ngạo Vô Tâm và Ngạo Trường Không là tư chất siêu đẳng, có thiên phú ngang nhau mới tu luyện được Bá Thiên Luyện Thể quyết.
Trong tộc bao nhiêu là thiên tài, tốn nhiều thời gian và sức lực nghiên cứu Bá Thiên Luyện Thể quyết, hy vọng tìm ra con đường thích hợp cho mọi người nhưng tất cả đều thất bại.
Hai người trên bầu trời càng đánh càng hăng. Lý Vân Tiêu tung quyền chưởng luân phiên, kiếm khí lượn vòng quanh thân, cực kỳ sắc bén, mỗi lần đều chém rách hư không.
Cảnh Thất có đoàn khói trắng quấn quanh cánh tay, là độc Cưu Sa Huyền Vũ, nhưng không công phá đươc ma nguyên hộ thể của đối phương.
Mới đầu hai người chỉ tranh giành nhau, đánh về sau thì càng nặng tay, càng lúc càng liều mạng.
Nếu lúc trước Lý Vân Tiêu còn e ngại Cảnh Thất thì hiện tại hắn đã bước chân vào đỉnh cửu tinh, đủ sức chiến đấu với siêu phàm nhập thánh, không chút e ngại.
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng, mắt lóe sát khí:
- Nếu Cảnh Thất huynh đã cố chấp như vậy thì tại hạ đành tiễn các hạ về chầu trời trước!
Lý Vân Tiêu biến ra ba đầu sáu tay, pháp tướng kim thân.
Sáu cánh tay liên tục kết ấn bấm quyết trong không gian trước mặt Lý Vân Tiêu, linh khí thiên địa bốn phía kéo đến, lực lượng hùng hồn tuôn ra giữa ba ấn quyết.