Quỳ Hoa bà bà nhướng mày, nói:
– Hình như có nghe thấy, lại không nhớ rõ lắm.
Hàn Quân Đình nói:
– Tử Thần Cung bản thân chỉ là một thế lực bất nhập lưu, cũng không có gì đáng sợ. Mặc dù là Tử Thần Cung cung chủ, cũng cho tới bây giờ chỉ có thực lực Vũ Tôn. Thế nhưng ở trên Tử Thần Cung, còn có mấy nhân vật cực kỳ lợi hại ẩn dấu, bọn họ tự xưng.
– Bát tượng?
Quỳ Hoa bà bà chỉ cảm thấy cái tên này cực kỳ xa lạ, lắc đầu, nói:
– Quản bọn họ cái gì bát tượng giống bát hùng, trong thiên hạ, mặc dù là hai đại thánh địa chúng ta cũng không sợ hãi.
Hàn Quân Đình nhẹ nhàng gật đầu, ứng tiếng nói:
– Bát tượng này thực lực không tầm thường, hơn nữa đều có lai lịch cực không đơn giản, có mấy cao thủ từ lâu thành danh, cùng hung ác cực, bị thiên hạ phát lệnh truy nã truy sát. Nhưng nếu chỉ là như vậy, chúng ta cũng không có gì phải sợ, nhưng hết lần này tới lần khác khôi thủ của bát tượng này…
Thân thể của nàng khu khẽ run lên, con ngươi không hề bận tâm thoáng cái tạo nên rung động, trên mặt càng hiện lên một tia kinh sợ, hơi có chút trắng bệch đứng lên.
Trong lòng của Quỳ Hoa bà bà chấn động, có chút bất khả tư nghị nói rằng:
– Đại chưởng quỹ, khôi thủ của bát tượng này là người phương nào? Có thể cho ngươi cũng cảm thấy sợ hãi?
Hàn Quân Đình mím môi một cái, sau một lúc mới u lan khẽ thở, từng chữ nói:
– Dạ ảnh — Lăng Bạch Y!
…
Quỳ Hoa bà bà mạnh mẽ hít một miệng lãnh khí, sắc mặt một chút trắng bệch đứng lên, hoảng sợ thất thanh nói:
– Dạ ảnh Vũ Đế Lăng Bạch Y?
Trong mắt của nàng lúc này ngoại trừ khϊếp sợ ra, còn có cực độ hoài nghi, hết sức khó khăn tin tưởng. Nhưng nàng lại biết Hàn Quân Đình nói ra được, đã nhất định sẽ không sai, do đó cực độ hoảng sợ và kinh hãi.
– Đại chưởng quỹ nếu thật là Lăng Bạch Y, như vậy kiếm…
Quỳ Hoa bà bà khó lòng lấy lại bình tĩnh.
Hàn Quân Đình có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, thản nhiên cười nói:
– Thế nào, bà bà nhận thức Lăng Bạch Y?
Sắc mặt của Quỳ Hoa bà bà biến đổi, nói:
– Lão thân làm sao sẽ nhận thức hắn?
Hàn Quân Đình cười nói:
– Vì sao lại giật mình như vậy? Bà bà mới vừa rồi còn nói trong thiên hạ hai đại thánh địa đều không cần sợ, làm sao cần sợ chính là Lăng Bạch Y?
– Hừm, chính là Lăng Bạch Y?
Quỳ Hoa bà bà nặng nề hừ một tiếng, trên mặt hiện ra một mảnh vẻ lo lắng, lạnh lùng nói:
– Lăng Bạch Y ta chưa thấy qua, cũng không biết thực lực của hắn làm sao. Nhưng hắn lại ở trên Thiên Địa Phong Vân Bảng bài danh đệ tứ, mà bài danh đệ tam Cổ Phi Dương, năm xưa cung chủ đại nhân bày ra tử vi tinh đấu xông trận, dẫn hạ hàng vạn hàng nghìn tinh thần lực đều thua.
Nàng nói đến chỗ này, thân thể nhẫn không ngừng run rẩy một chút, trong mắt tràn đầy kinh khủng và hồi tưởng, gương mặt chất phác thoáng chút trở nên có chút trắng bệch đứng lên:
– Đã nhiều năm như vậy, thực lực của Lăng Bạch Y tất nhiên càng sâu hơn trước. Nếu thật là hắn tới đây, lão thân tuyệt không cho phép đại chưởng quỹ đánh chủ ý lên thần kiếm.
Hàn Quân Đình cười nhạt một tiếng, nói:
– Bà bà ngươi suy nghĩ nhiều, nếu là Lăng Bạch Y ở đây, bọn họ không cần trốn trốn tránh tránh? Trực tiếp quang minh chánh đại cầm lấy kiếm đã đi, ai dám đến ngăn cản?
Quỳ Hoa bà bà sửng sốt, ngẫm lại cũng đúng, không nói đến Lăng Bạch Y đoạt kiếm không người dám ngăn cản, lấy thân phận của hắn cũng không có khả năng làm ra loại chuyện này:
– Đại chưởng quỹ ý tứ là…
Hàn Quân Đình nói:
– Căn cứ theo ta suy đoán, bát tượng lần này đoạt kiếm đích thật là ý tứ của Lăng Bạch Y. Năm đó bài vị chiến hắn đành phải ở dưới Cổ Phi Dương, tất nhiên sẽ đối với di vật của Cổ Phi Dương cảm thấy hứng thú. Nhưng lấy thân phận địa vị của hắn, thế nào kéo được mặt mũi xuất thủ? Lúc này mới phái ra thủ hạ tới đoạt kiếm.
Sắc mặt của Quỳ Hoa bà bà ngưng trọng nói:
= Dù vậy, nếu Lăng Bạch Y đối với vật này cảm thấy hứng thú, đại chưởng quỹ sẽ cân nhắc thu tay lại, tránh cho chính diện chống lại người này.
Hàn Quân Đình cười nói:
– Bà bà quá lo lắng, lấy phong hào Vũ Đế kiêu ngạo, là sẽ không đích thân xuất thủ. Mặc dù hắn không nể mặt tới chân thưởng, cũng tuyệt sẽ không gϊếŧ ta.
Sắc mặt của Quỳ Hoa bà bà mấy lần, nói:
– Vẫn là cẩn thận một ít cho thỏa đáng.
Hàn Quân Đình cười nói:
– Chỉ cần Lăng Bạch Y không ra tay, kiếm này ta có thập phần nắm chặc có thể đạt được. Cứ để cho bọn họ trước tiên tránh một chút, chúng ta trước hết ngồi xem Lý Vân Tiêu và Tần Xuyên Chu Sở tranh đấu đi.
Quỳ Hoa bà bà lúc này mới sắc mặt hơi chuyển biến, gật đầu nói:
– Hi vọng Lý Vân Tiêu có thể giữ được tánh mạng, bằng không Ất Mộc Hóa Linh cũng rất có thể sẽ thất lạc.
Hàn Quân Đình mỉm cười, tựa hồ đối với chuyện khác lại cũng không quan tâm, cầm lấy một cái ngọc giản tinh tế phẩm độc đứng lên.
Tân Duyên Thành ngoiaf nam thành, một đóa mây đen ngay lập tức vạn lý, thời gian uống cạn chén trà, đã ở ngoài mấy trăm dặm hoang vu dừng lại.
Mây đen “Phanh” một chút tản ra, một đạo sáng mờ hạ xuống, hóa ra mấy đạo nhân ảnh.
Ngưỡng Thiên Hạo cười nói:
– Liền chọn nơi đây, Vân Tiêu công tử thấy thế nào?
Lý Vân Tiêu nhìn khắp bốn phía, cũng không khác thường, gật đầu nói:
– Có thể!
Ngưỡng Thiên Hạo nói:
– Được, quả nhiên dũng khí hơn người. Chỉ cần ngươi có thể ở dưới tay của bản tọa chống nổi nửa canh giờ, bản tọa quay đầu lại đã đi!
Tay phải hắn giương lên, một đạo quang mang bắn ra ngoài, ở cách đó không xa hóa ra một cái đồng hồ cát cao tới mấy trượng.
Đồng hồ cát này hoàn toàn do quang thể ngưng tụ thành, hoảng hốt bất định, bên trong cát nhỏ chảy cũng là vô số điểm kim mang, ở sát na thành hình, mà bắt đầu chảy xuống khứ.
– Bản tọa liền không khách khí!
Sắc mặt của Ngưỡng Thiên Hạo trầm xuống, mênh mông khí tức từ trên người nhộn nhạo đi ra, song quyền của hắn bỗng nhiên nắm chặt, không gian bốn phía như là bị cự chuy oanh kích liễu một chút, “Bang bang bang” hướng ra bốn phương tám hướng tán đi.
Không chỉ là không khí ở dưới khí thế của hắn trực tiếp áp bạo, ngay cả không gian cũng biến thành hoảng hốt bất định đứng lên, hầu như nhìn không thấy bóng người của hắn.
Xa xa đám năm người Ngưỡng Mộc hết sức chăm chú ngưng mắt mà ngắm.
Một tên võ giả trong đó nói:
– Các ngươi thấy trận đánh cuộc này có thể có lo lắng?
Một người nói:
– Không cần lo lắng. Lý Vân Tiêu danh hào tuy lớn, nhưng muốn ở trong tay của tông chủ chống đỡ nổi nửa canh giờ, căn bản không thể nào.
Người nọ gật đầu nói:
– Một tinh một thiên địa, mặc dù không là tuyệt đối vô pháp vượt qua, nhưng cứ vượt qua một tinh khiêu chiến, cần tổng hợp lại tích lũy khó có thể tưởng tượng, hơn nữa càng lên cao càng trắc trở.
Người còn lại nói:
– Đúng thế, chỉ bất quá Lý Vân Tiêu có thể chống đỡ nổi bao lâu, trận chiến này vẫn có đoán đầu.