Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1342: Hóa giải

Bốn phía, người Hồng Nguyệt thành từng cái từng cái nhiệt huyết sục sôi, có thể bức phong hào Vũ Đế chính mồm thoả hiệp, đồng thời bọn họ đều là người thân lịch, dù là chết cũng không hối tiếc.

Trên mặt Lăng Bạch Y hiện lên vẻ giận dữ, trong tròng mắt tất cả đều là hàn tinh điểm điểm, lạnh lùng nói:

– Chớ ở trước mặt ta thể hiện, lưỡng bại câu thương cũng không phải Khả Nguyệt ngươi đồng ý nhìn thấy, chỉ bất quá phần quyết tâm tráng sĩ chặt tay của ngươi rất cao, ngươi sẽ không chọn theo ta liều mạng chứ.

Trên mặt Khả Nguyệt cười gằn không giảm, nhưng vẫn gật đầu một cái nói:

– Ai cũng không muốn trơ mắt nhìn thân nhân cùng thủ hạ của mình bị gϊếŧ, muốn thoả hiệp có thể, một, chiêu cáo thiên hạ, Lăng Bạch Y ngươi ở trước mặt Hồng Nguyệt thành ta ngã xuống, thua tâm phục khẩu phục, hai, xin thề sinh thời, không được gϊếŧ bất luận một ai của Hồng Nguyệt thành ta, làm được hai điểm này, ba người các ngươi liền có thể bình yên rời đi.

– Ha ha, chuyện cười.

Lăng Bạch Y tức điên, cả giận nói:

– Chiêu cáo thiên hạ, thiệt thòi ngươi nghĩ ra được, nếu như đây chính là điều kiện, vậy thì quyết sinh tử đi.

Khả Nguyệt cười lạnh nói:

– Quyết sinh tử, sẽ sợ ngươi sao?

Kim kiếm trong tay nàng giương ra, tiếng ca du dương như có như không vang lên, điều kiện đàm sập, bầu không khí lần thứ hai nghiêm nghị.

Lý Vân Tiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn như bầu không khí lại khẩn trương, nhưng hắn biết đã không đánh được nữa rồi.

Kết quả của trận chiến này kỳ thực là song phương đều khó có thể chịu đựng, có thể không chiến sẽ bất chiến, nếu đã có tâm thoả hiệp, vậy thì sẽ không chiến. Hiện tại thiếu chỉ là một điều kiện nhận thức chung, mà Khả Nguyệt giương Niên Nguyện Chi Ca, cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

Quả nhiên, Khương Sở Nhiên mở miệng nói:

– Vậy ngươi cảm thấy nên làm gì?

Lăng Bạch Y hừ lạnh nói:

– Chuyện hôm nay liền như vậy coi như thôi, ta cho rằng cái gì cũng chưa từng xảy ra, đối với Hồng Nguyệt thành các ngươi không thù dai, đây chính là điều kiện to lớn nhất.

Khương Sở Nhiên cười lạnh nói:

– Lăng Bạch Y, ngươi hung hăng quen rồi, ta có thể hiểu được. Nhưng cõi đời này còn có rất nhiều nơi là ngươi không trêu chọc nổi. Chiêu cáo thiên hạ có thể trừ, chỉ cần ngươi thề sinh thời không gϊếŧ người Hồng Nguyệt thành, đồng thời sinh thời không bước vào Hồng Nguyệt thành một bước, liền có thể đi. Nếu không thì lưu lại đi, đã không có điều kiện gì để giảng.

Khương Sở Nhiên thuộc về loại lãnh tụ lấy đại cục làm trọng, dù sao vẫn tương đối dễ nói chuyện, Lăng Bạch Y cau mày, biết đây là điểm mấu chốt của Khương Sở Nhiên, là chiến là lùi, tất cả một ý niệm của mình.

Nếu như chiến, ngoại trừ năm đại cao thủ tuyệt thế ra, người còn lại ở đây trong nháy mắt sẽ hóa thành tro bụi. Những chuyện này đều không phải hắn quan tâm, hắn quan tâm là mình có mấy phần chắc chắn từ trong tay năm người liên thủ lại chạy trốn, sau khi chạy trốn, thương thế lại bao lâu mới có thể khôi phục.

Tất cả những thứ này đều là không biết, bởi vì trước nay hắn làm việc đều có nắm chặt rất lớn, chưa bao giờ có thời điểm bị động như vậy.

Hắn rốt cục nhượng bộ nói:

– Được, ta đáp ứng, nhưng có điều kiện thêm vào, là Đông Môn Viễn cũng phải bình yên vô sự thả ra.

Tuy rằng Đông Môn Viễn mất đi Phệ Hồn phiên, nhưng tu vi cao tuyệt còn đó, chỉ cần tìm Phệ Hồn tông mấy lần, ngàn tỉ sinh hồn còn không phải là tùy tiện làm ra.

– Được, có thể.

Khương Sở Nhiên đáp ứng nói, Đông Môn Viễn có thể bắt có thể thả, đối với bọn họ không có bất cứ uy hϊếp gì. Chỉ là viết thư cho Phệ Hồn tông Tông chủ Hoàng Phủ Bật, xem ra cần phải giải thích một chút.

Lăng Bạch Y liền nhấc tay lập lời thề nói:

– Lăng Bạch Y ta thề sinh thời không gϊếŧ một người Hồng Nguyệt thành, sinh thời không bước vào Hồng Nguyệt thành một bước.

Lời thề này phảng phất là vô tận sỉ nhục, để hắn giận dữ và xấu hổ không chịu nổi, cả giận nói:

– Nhưng nếu có người Hồng Nguyệt thành không có mắt ở bên ngoài bị ta gặp phải, thì đừng trách ta tước mất tay chân bọn họ, phế bỏ đan điền bọn họ.

Tất cả mọi người là trong lòng rùng mình, Khương Sở Nhiên cũng đau đầu, âm thầm trách cứ mình nói chuyện không đủ chặt chẽ, bị đối phương chui chỗ trống, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, há có thể thu hồi.

Khả Nguyệt hừ hừ nói:

– Có thể, nhưng nếu có đệ tử Hồng Nguyệt thành bị ngươi gây thương tích, chân trời góc biển cũng phải đuổi gϊếŧ ngươi. Nhưng căn cứ lời thề, ngươi không thể gϊếŧ chúng ta. Giao dịch này rất tốt.

– Hừ, ta sẽ sợ các ngươi truy sát? Chuyện cười.

Hắn lưu lại một ánh mắt sát ý ngập trời, xoay người liền rời đi.

Lăng Bạch Y vừa đi, sát ý trong toàn bộ không gian liền biến mất, hàn khí trên người mọi người cũng từ từ xua tan, lúc này mới ấm lên.

Tất cả mọi người đều là thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh, trong thời gian ngắn ngủi liền từ trong Quỷ Môn Quan đi một chuyến, có thể sống sót, mỗi một người đều cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Khương Như Băng vội vàng chạy tới nói:

– Cha, sư phụ, sao các ngươi không gϊếŧ hắn, không cần để ý ta a.

Đùng.

Khương Sở Nhiên đột nhiên xuất thủ, một bạt tai vứt ra, đập nàng bay ra ngoài, cả giận nói:

– Đều là ngươi gây ra họa, lập tức thay quần áo, đi sân đấu võ cho ta.

Khả Nguyệt hơi nhướng mày, ngăn ở trước người Khương Như Băng, lạnh lùng nói:

– Bị người khác uy hϊếp liền đánh nữ nhi của mình, rất có bản lĩnh a, đại Thành chủ, tuy nói chuyện hôm nay vạn phần hung hiểm, nhưng chưa chắc đã không phải là chuyện tốt, việc cùng Tử Thần Bát Tượng xem như là có cái kết thúc, đồng thời chấn động thanh uy Hồng Nguyệt thành ta. Việc này ta sẽ cho người viết thành các loại tin đồn, truyền khắp toàn bộ Thiên Vũ giới, để người trong thiên hạ đều biết Lăng Bạch Y hắn ở Hồng Nguyệt thành ta ăn quả đắng.

Tiểu Bát ngượng ngùng nói:

– Khả Nuyệt đại nhân, như vậy không tốt a, thân là tuyệt đại cường giả, làm việc không thể khiêm tốn một chút sao?

Đùng.

Trên mặt Tiểu Bát liền ăn một bạt tai, cả người bị phiến bay lên, mạnh mẽ ngã xuống đất.

Khả Nguyệt lạnh lùng theo dõi hắn, lạnh giọng nói:

– Không muốn bị ta phiến thành đầu heo liền câm miệng, cùng Hàng Phong đi mang con chuột Đông Môn Viễn kia đi, nếu như hắn không đi, coi như gϊếŧ tại chỗ, cũng không tính là vi ước.

Tiểu Bát một thân mồ hôi lạnh, một tay che miệng lại không dám hé răng, nhớ tới lần trước bị Khả Nguyệt phiến thành đầu heo, liền run cầm cập một thoáng, đàng hoàng cùng Đa Tiến đi theo phía sau Ninh Hàng Phong, hướng địa lao trong thành mà đi.

Thấy sự tình xử lý xong, ba đạo ánh sáng giữa bầu trời rốt cục ngừng xoay tròn, hóa thành ba đạo lưu quang, trước sau rơi vào trong thành, không có tung tích.

Khương Sở Nhiên vội vàng nói:

– Đa tạ ba vị trưởng lão xuất thủ.

Giữa bầu trời không có bất kỳ hồi âm, ba người kia từ khi xuất hiện đến lúc rời đi, một câu nói cũng không có mở miệng. Ba người đều là trưởng bối của đám người Khương Sở Nhiên, từ lâu một lòng tiềm tu vũ đạo, nếu không có cường giả tuyệt thế như Lăng Bạch Y xâm lấn, là chắc chắn sẽ không đi ra.