Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1232: Lại phách

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Phỏng chừng đúng rồi, xem thần thái khí chất của Từ huynh, nói vậy cũng đột phá đến Vũ Tôn a?

– Từ huynh, ngươi biết Vũ tông này?

Một bên Bùi Minh Viễn hơi không kiên nhẫn, khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo, hừ nói:

– Coi như là người quen cũ, bây giờ hai người thực lực khác nhau một trời một vực, cũng không cần khách sáo cái gì. Chỉ Tuyền tiểu thư vẫn chờ chúng ta đây này.

Từ Thanh khẽ gật đầu một cái, vẻ mặt nhìn Lý Vân Tiêu cũng trở nên hơi lãnh đạm, nói:

– Đợi lát nữa ta có việc muốn tìm ngươi, ngươi cùng ở bên cạnh ta đi.

– Hừ.

La Thanh Vân lại hừ lạnh một tiếng, lần này là dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, hắn biết Từ Thanh còn nhớ kỹ những huyền khí cấp chín trên người Lý Vân Tiêu kia, nếu như Từ Thanh thật sự dám xuất thủ, tuyệt đối sẽ xui xẻo rồi. La Thanh Vân dám khẳng định, thực lực bây giờ của Lý Vân Tiêu tuyệt đối là kinh khủng nhất trong tất cả mọi người.

Hắn một chiêu long quyền, lại không nói uy lực vô cùng, chỉ cần là Chân Long pháp thể liền tuyệt đối không thể bị người dễ dàng bóp nát, khoảng thời gian này tới nay hắn tự cho là tiến bộ cực nhanh, không nghĩ tới vừa đối mặt vẫn rơi xuống hạ phong. Huyết dịch trong cơ thể La Thanh Vân dần dần có chút sôi trào, hận không thể hiện tại cùng hắn thoải mái chiến một trận.

Nạp Lan Chỉ Tuyền cười quyến rũ nói:

– Chư vị hào kiệt, vẫn là xin mời vào đi, đứng bên ngoài lâu sẽ có người nói Chỉ Tuyền ta không hiểu đạo đãi khách.

Mọi người nối đuôi nhau vào, Nạp Lan Chỉ Tuyền lệnh vài tên nha hoàn chuẩn bị rượu ngon chiêu đãi, sau khi nhập tịch liền ngồi đối diện nhau.

– Hôm nay đa tạ La đại ca cứu viện, mới để cho tiểu muội may mắn thoát khỏi khó khăn, chén rượu này tiểu muội kính La đại ca.

Nạp Lan Chỉ Tuyền chân thành đứng dậy, nắm chén rượu tiến lên, cùng La Thanh Vân đυ.ng nhau một thoáng, chân tâm cảm kích uống vào.

Thanh âm cộng hưởng, tràn đầy không khí ái muội, để nam tử ở đây có chút xao động, từng cái từng cái thất kinh không ngớt, nguyên âm thân này, cộng thêm Nguyên Thai Diệu Nữ công, xác thực là thần diệu vô biên, nhất cử nhất động, cũng không hề cố ý quyến rũ, để nam tử thay lòng đổi dạ.

Sắc mặt Tây Môn Kim Lăng âm trầm muốn chảy ra nước, khó coi không nói ra lời.

– Ồ, làm sao Tây Môn huynh mất hứng như vậy?

Bùi Minh Viễn hơi mỉm cười nói, giả vờ kinh ngạc, lúc trước Tây Môn Kim Lăng chạy trốn hắn cũng không thấy, nhưng thấy dáng vẻ Tây Môn Kim Lăng rầu rĩ không vui, cũng biết trong đó chắc chắn có ẩn tình, vì vậy biết thời biết thế, đem nước ao quấy đυ.c.

Trên mặt Tây Môn Kim Lăng đỏ chót, cũng không biết Bùi Minh Viễn là ý gì, chỉ có thể hừ một tiếng.

Nạp Lan Chỉ Tuyền thu ba chuyển động, tự rót một chén nhỏ, nhẹ nhàng dời thân đến trước mặt Tây Môn Kim Lăng, nâng chén nói:

– Nếu không có Tây Môn công tử trước tiên xuất thủ, Chỉ Tuyền sợ là từ lâu chết thảm, chén rượu này kính Tây Môn công tử, cảm tạ ân cứu mạng.

Lúc này Tây Môn Kim Lăng mới hiện ra vẻ mỉm cười, tựa hồ đã quên trò hề của mình lúc trước, khiêm tốn nói:

– Chỉ Tuyền muội muội quá khen, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ chính là bản phận của chúng ta, không cần lúc nào cũng ghi vào trong lòng.

Hắn một thoáng liền vui vẻ, lập tức quên đi mất trò hề của mình, thật giống như thật sự hiên ngang như vậy.

Chén rượu đυ.ng nhau, Tây Môn Kim Lăng nghe mùi thơm cơ thể nhàn nhạt trên người đối phương, cả người mềm yếu cùng thích ý không nói ra lời, cảm giác một chén rượu vào bụng, cả người đều muốn hòa tan.

Đột nhiên ở giữa hai người có một luồng lực đạo lan ra, Tây Môn Kim Lăng chén rượu trong tay đột nhiên “Ầm” một tiếng nổ tung, chỉ nghe Tây Môn Kim Lăng kêu thảm một tiếng, lập tức che miệng lại, dĩ nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

– Chuyện gì xảy ra?

Tất cả mọi người giật mình, ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng Nạp Lan Chỉ Tuyền cũng chấn động, vừa nãy đột nhiên tới luồng sức mạnh kia, cùng lúc trước ở trong tay Yến Tinh Hoa cứu mình giống nhau như đúc, hai lần đều là địa phương cách mình gần trong gang tấc nổ tung, vì lẽ đó có thể rõ ràng cảm thụ ra, cường đại, bá đạo, càng thêm bí mật, khiến người ta không có dấu vết tìm kiếm.

Trong lòng nàng run lên một thoáng, lẽ nào lúc trước cứu mình không phải Tây Môn Kim Lăng?

– Ngươi…

Tây Môn Kim Lăng một mặt kinh nộ, che miệng lại, lượng lớn máu tươi từ trong ngón tay chảy ra, vẻ thản nhiên hoàn toàn không có, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm Nạp Lan Chỉ Tuyền

– Không phải ta.

Nạp Lan Chỉ Tuyền vội vàng nói, vào lúc này bất kể là ai, đều sẽ cho rằng là nàng xuất thủ không thể nghi ngờ, dù sao chỉ có nàng cách Tây Môn Kim Lăng gần nhất, mà ở tràng tất cả đều là cao thủ, cũng không có người phát hiện kình khí này từ đâu tới.

Tây Môn Kim Lăng một mặt sát khí, trong con ngươi lộ ra hàn quang lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm Nạp Lan Chỉ Tuyền, loại ánh mắt kia là hoàn toàn không tin cùng tàn khốc, để tâm của Nạp Lan Chỉ Tuyền trầm xuống, nàng lập tức kết luận lúc trước cứu mình chắc chắn sẽ không phải là người trước mắt này, khẳng định còn có người khác.

– Nếu Chỉ Tuyền nói không phải nàng, vậy khẳng định không phải nàng, ta tin tưởng Chỉ Tuyền.

La Thanh Vân mở miệng chậm rãi nói, khí tức trên người ngưng tụ thành một luồng long uy, trực tiếp phá tan không khí, xoay quanh ở quanh thân Nạp Lan Chỉ Tuyền, bảo vệ nàng, để tránh khỏi bị Tây Môn Kim Lăng đột nhiên xuất thủ gây thương tích.

Trong lòng Nạp Lan Chỉ Tuyền ấm áp, đối với La Thanh Vân quăng đi một ánh mắt cảm kích.

Bùi Minh Viễn cũng vẻ mặt nghi hoặc, ngón tay ở bên chén rượu không ngừng đập, phân tích nói:

– Chén rượu không thể vô duyên vô cớ nổ tung, coi như là nổ tung cũng tuyệt đối không thể đã thương được Tây Môn huynh, ta cũng tin tưởng này tuyệt đối không phải là Chỉ Tuyền muội muội làm, nhưng hung thủ nhất định ở trong chúng ta. Hoặc là hung thủ kia có vũ kỹ cực cường, ẩn độn ở hư không bốn phía, để mọi người không cách nào phát hiện.

Sắc mặt Tây Môn Kim Lăng phát lạnh, ánh mắt theo long uy nhìn tới, lạnh giọng nói:

– Nếu không phải Nạp Lan Chỉ Tuyền, người xuất thủ kia chẳng lẽ chính là La Thanh Vân ngươi?

Trong lòng hắn đột nhiên một trận sáng rực, lúc mình cùng Yến Tinh Hoa quyết đấu vốn là vững vàng chiếm thượng phong, lại bị đối phương không hiểu ra sao phản kích chấn thương mình, mà thời điểm mình ném mất tôn nghiêm muốn thoát thân, La Thanh Vân lại ở thời khắc mấu chốt xuất thủ, một lần cướp đoạt trái cây anh hùng cứu mỹ nhân của hắn.

Thì ra là như vậy.

Trên người Tây Môn Kim Lăng dâng trào sát khí bạo đi ra, lực lượng lĩnh vực đem Nạp Lan Chỉ Tuyền đẩy ra mấy mét, hướng La Thanh Vân lạnh giọng nói:

– Ta hiểu được, nguyên lai vẫn luôn là ngươi ở trong bóng tối giở trò.

La Thanh Vân lạnh lùng nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo căn bản khinh thường giải thích, tự mình rót rượu khẽ thưởng thức.

Bất quá nội tâm hắn cũng cực kỳ kinh hãi, có thể che giấu nhiều người như vậy âm thầm xuất thủ, Từ Thanh cùng Bùi Minh Viễn là không thể nào làm được, chí ít hai người này không thể ở dưới mí mắt hắn giở trò, như vậy ở đây chỉ có Lý Vân Tiêu.