Tổ Hoan Thủy cười lạnh nói:
- Nguyên Minh huynh, không nên giả vờ nữa, thành thật giao thứ đó ra đây đi, ta cũng không hy vọng chị dâu 16 tuổi kia còn chưa động phòng đã trở thành quả phụ đâu.
Hạ Hầu Nguyên Minh giận tím mặt, quát:
- Tổ Hoan Thủy, hôm nay là ngày song hỉ của ta, cái miệng của ngươi cũng không khỏi quá tiện rồi đấy.
Tổ Hoan Thủy mỉa mai nói:
- Ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, mau giao huyền khí cửu giai lấy được từ mai cốt chi địa ra đây đi, chúng ta hôm nay cũng sẽ cùng ngươi uống mấy ngụm rượu, bằng không thì tửu yến này của ngươi thật sự không bày được rồi.
- Tốt, thì ra các ngươi là liên thủ đến gây chuyện.
Khí thế trên người Hạ Hầu Nguyên Minh nổi lên, uy áp Võ Đế tản ra, người bốn phía đều nhao nhao biến sắc, dốc sức liều mạng thối lui ra sau.
Trường Tôn Nhạc Minh lạnh lùng nói:
- Nguyên Minh huynh, ta khuyên ngươi vẫn nên thông minh chút, giả ngu không được gì đâu. Nếu chúng ta không có chứng cớ xác thực, cũng không thể nào mạo muội đến đây rồi.
Hạ Hầu Nguyên Minh trong nội tâm khẽ động, lạnh lùng nói:
- Tốt, ta ngược lại muốn xem các ngươi có thể lấy ra chứng cớ gì.
Tổ Hoan Thủy cười lạnh một tiếng, nói:
- Hạ Hầu Kiếm, xuất hiện đi.
- Cái gì?
Tất cả mọi người đều chấn động toàn thân, mặt mũi tràn đầy không thể tin.
Hạ Hầu Nguyên Minh và Hạ Hầu Nghiệp cũng đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, ngốc trệ nhìn Hạ Hầu Kiếm từ trong đám người đi tới, mỉm cười đứng ở trước mặt Tổ Hoan Thủy.
- Ngươi... Kiếm nhi..., cái này... Đây là có chuyện gì?
Hạ Hầu Nguyên Minh lần này đã triệt để phát mộng rồi, chỉ cảm thấy lòng không ngừng chìm xuống, đối với việc phản bội của Hạ Hầu Kiếm hắn hoàn toàn không cách nào hiểu được, hoàn toàn không nghĩ ra.
Hạ Hầu Kiếm lạnh lùng cười cười, nói:
-Chuyện gì xảy ra? Cái này phải hỏi chính ngươi ah!
- Kiếm nhi, ngươi có phải là bị bọn hắn bức hϊếp không?
Hạ Hầu Nghiệp cũng tràn đầy không thể tin, vội hỏi nói.
- Bức hϊếp? Không có bất kỳ người nào bức hϊếp ta cả.
Hạ Hầu Kiếm âm thanh lạnh lùng nói:
- Tất cả đều là do ta tìm tới bọn hắn hợp tác, tất cả đều là ý của ta cả.
Người Hạ Hầu gia tất cả đều phát mộng, Hạ Hầu Kiếm thân là trưởng tôn được coi trọng nhất trong gia tộc, tiền đồ không thể hạn lượng, hoàn toàn không có khả năng phản bội ah.
Hạ Hầu Nghiệp tức giận nói:
- Ngươi tên tiểu súc sanh này vì cái gì? Cho Nhị thúc một cái lý do đi.
- Lý do?
Hạ Hầu Kiếm chỉ vào Hạ Hầu Nguyên Minh, lạnh lùng nói:
- Lý do chính là-- ngươi sống quá lâu rồi, đã 100 tuổi còn chiếm lấy vị trí tộc trưởng không buông, hơn nữa ngươi bây giờ đã là Võ Đế rồi, ít nhất còn có thể sống thêm một trăm năm nữa. Một trăm năm ah, ta thấy ý của ngươi là không đến lúc chết sẽ không giao ra vị trí rồi, như vậy lúc nào mới có thể đến phiên ta đây?
Hạ Hầu Kiếm càng nói càng kích động, lộ ra có chút gầm hét lên rồi, quát:
- Hơn nữa cha ta cũng đã là Võ Tôn đỉnh phong, đột phá đến Võ Đế cơ hồ chỉ là việc trong tầm tay, chờ lão bất tử ngươi trăm năm sau chết đi, cha ta lại làm tộc trưởng một trăm năm nữa, đến phiên ta chẳng lẽ phải là hai trăm năm sau rồi sao? Trời ạ hai trăm năm, ta có thể sống lâu như vậy sao? Mặc dù may mắn đột phá đến Võ Đế, thật sự sống hai trăm tuổi, cũng đã là người sắp chết rồi, làm tộc trưởng còn ý nghĩa gì nữa? Lão gia tử, ngươi đã từng nghĩ qua cảm thụ của ta chưa?
Hạ Hầu Nguyên Minh triệt để khϊếp sợ ngốc trệ, nhìn tia cười lạnh nơi khóe miệng Hạ Hầu Kiếm, rốt cục đã tiếp nhận hiện thực này rồi, lòng hắn lạnh buốt rét run, nhưng lại không thể nổi giận, nhất định phải tỉnh táo lại. Nếu việc này nháo lớn, bị Huyết Thần Cung biết được vậy thì Hạ Hầu gia liền nguy hiểm rồi.
- Ha ha, nói rất hay.
Tổ Hoan Thủy cười to nói:
- Nguyên