Tiêu Cảnh Minh hét lớn một tiếng, hóa thành một đạo chưởng ảnh to lớn vỗ ra, đồng thời đối đầu quả đấm kia, còn đem Yêu Long tráo nhập trong đó.
Oanh…
Chưởng ảnh cùng nắm đấm ở trên không trung chạm vào nhau, thế lực ngang nhau.
Yêu Long trong giây lát lớn lên gấp mười lần, rống to va về phía chưởng ảnh.
- Cái gì?
Trong lòng Tiêu Cảnh Minh cả kinh, quyền ảnh tương giao, hắn rõ ràng cảm nhận được sức mạnh của Lý Vân Tiêu so với lúc trước không nhược bao nhiêu.
- Làm sao có khả năng, ngươi chia lìa một phân thân cấp bảy, vì sao sức mạnh chưa từng tiêu giảm.
Hắn không cam lòng hét lớn một tiếng, theo hình thể to lớn của Yêu Long đánh tới trên chưởng ảnh, lập tức liền mất đi cân bằng, chưởng ảnh to lớn ở trên không trung tan rã, cả người Tiêu Cảnh Minh trực tiếp bị chấn động bay ra ngoài.
Quả đấm của Lý Vân Tiêu triệt để chiếm thượng phong, thế đi không giảm truy đánh tới.
Ầm ầm ầm…
Một quả đấm đuổi theo Tiêu Cảnh Minh, bạo phát cường quang to lớn, đem hắn nuốt chửng vào.
Ở ngoài Thuật tháp, mọi người còn đang nóng nảy chờ đợi, chỉ bất quá ngoại trừ Thiên Nguyên thương hội ra, người còn lại đối với Lý Vân Tiêu hầu như không ôm hi vọng. Người áp chú Tiêu Cảnh Minh cũng bắt đầu tính toán mình đạt được bao nhiêu, từng cái từng cái lộ ra vẻ thiết hỉ.
Thôi Bác cau mày nói:
- Nếu như thực lực cách biệt to lớn, hẳn là trong khoảnh khắc liền có thể thấy rõ ràng, vì sao còn không thấy có người đi ra.
Tường Tử cũng là mặt lộ vẻ cổ quái, lẩm bẩm:
- Không có đạo lý a, lấy lực lượng của Tiêu Cảnh Minh, hẳn là trong nháy mắt là có thể xoá bỏ đi Lý Vân Tiêu mới đúng, làm sao có khả năng đấu lâu như vậy, lẽ nào bọn họ ở bên trong sống chung hòa bình hay sao?
Đường Kiếp hừ lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi không khỏi quá khinh thường Lý Vân Tiêu này rồi, nếu không phải hắn có chút bản lĩnh, ta há có thể cược nhiều như thế.
Thủy Lạc Yên cười nhạt nói:
- Cho dù Lý Vân Tiêu thực lực không tầm thường, chẳng lẽ Đường Kiếp công tử cho rằng hắn có thể thắng được Tiêu Cảnh Minh sao?
Đường Kiếp ngay cả đầu cũng lười quay nhìn, chỉ là cao giọng nói:
- Đương nhiên.
Hắn tuy rằng hận không thể một đao chém chết Lý Vân Tiêu, nhưng không thể không kính phục thực lực của hắn. Đây là một loại tôn trọng đối thủ, cũng là tôn trọng đối với mình.
Thủy Lạc Yên biến sắc, hừ lạnh nói:
- Hừ hừ, còn dương nhiên? Sợ là Lý Vân Tiêu này xương ngạnh, đang ở bên trong bị dằn vặt đây này. Ta rất chờ mong nhìn dáng vẻ hắn đi ra, là trọng thương, hay là triệt để điên mất rồi.
- Xin lỗi Thủy tỷ tỷ, ngươi không nhìn thấy đâu.
Âm thanh của Đinh Linh Nhi truyền đến, xen lẫn hưng phấn khó có thể che giấu, trên mặt nàng tràn đầy mỉm cười cực kỳ hạnh phúc, nhìn về phía thuật tháp.
Trong lòng Thủy Lạc Yên bỗng nhiên nhảy dựng, vội vàng hướng thuật tháp nhìn tới, tất cả mọi người cũng vào đúng lúc này ngẩng đầu lên, trong thuật tháp bay vụt ra một ánh hào quang, hóa thành một bóng người rơi trên mặt đất, hai chân ngay cả đứng cũng không vững, vừa chạm đất liền trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, ngất đi.
- Tiêu Cảnh Minh.
Thủy Lạc Yên lớn tiếng rít gào một thoáng, trong thanh âm mang theo khó có thể tin cùng khϊếp sợ, cắt phá trời cao, đâm vào lỗ tai mỗi người, khiến người ta nghe mà cực kỳ không thoải mái.
Theo thanh âm này vang lên, tất cả mọi người đều biết, một kết quả làm người khó có thể tin xuất hiện.
Tường Tử cũng là cả người chấn động mạnh, thất thanh nói:
- Thua? Tiêu Cảnh Minh dĩ nhiên thua? Chuyện này... Này làm sao có khả năng, bên trong đến cùng xảy ra chuyện gì, Lý Vân Tiêu là làm được bằng cách nào, tuyệt đối không thể a.
Hắn trong lúc nhất thời khϊếp sợ không thể nào tiếp thu được kết quả trước mắt, trực tiếp từ chỗ ngồi nhảy ra, tiến lên tỉ mỉ quan sát người trên đất, sợ mình nhìn lầm.
Nhưng sự thực lạnh lẽo để hắn không thể không tin, hôn mê bất tỉnh trên đất chính là Tiêu Cảnh Minh không thể nghi ngờ, hơn nữa cả người trọng thương, hẳn là linh hồn bị tổn thương lớn. Hắn lập tức liền ngơ ngác đứng ở đó, triệt để bối rối.
- Ha ha, ha ha, đã ghiền, quá mức đã ghiền.
Hác Liên Thiếu Hoàng cười to đứng dậy nói:
- Thôi Bác, còn không mau tuyên bố kết quả, nguyên thạch, lượng lớn nguyên thạch a, ha ha.
Mạc Tiểu Xuyên, Đinh Linh Nhi, còn có Lạc Vân Thường vẫn chưa từng hé răng, đều lộ ra mỉm cười hiểu ý. Giờ khắc này bọn họ đột nhiên có một loại cảm giác dối trá, để Phá Quân Vũ Đế cùng bọn tiểu bối này tranh cướp xếp hạng, này không phải bắt nạt người ta sao?
Giờ khắc này người Thương Minh đều là hai mặt nhìn nhau, Tu Đan Hà càng là mặt xám như tro tàn, hai mắt trở nên hơi vô thần.
Người dẫn đầu Thương Minh còn lại tựa hồ cũng hơi không thể nào tiếp thu được kết quả đột nhiên đến này, lập tức đều sững sờ lặng lẽ không nói.
Thôi Bác nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Lý Vân Tiêu thắng, hẳn là không thể nghi ngờ, nhưng ít ra chờ hắn đi ra rồi hãy nói.
Ngoại trừ những người áp chú Lý Vân Tiêu thắng lợi kia, vũ giả còn lại đều là mặt mày ủ rũ, âm trầm không ngớt, nhìn thẳng trong thuật tháp, chờ đợi Lý Vân Tiêu xuất hiện.
- Kỳ quái, chỉ còn một người hắn, vì sao vẫn không có bị truyền tống đi ra?
Khuôn mặt Tường Tử lộ ra vẻ vô cùng nghi hoặc, mọi người cũng cực kỳ không rõ.
Mỗi lần thuật quyết, tình huống có thể nhảy vào tầng thứ tám đã ít lại càng ít, cũng không có tư liệu lưu giữ lại tương ứng, tất cả mọi người không cách nào biết tình huống bên trong.
- Hừ, cũng không thể để tất cả mọi người ngồi ở đây chờ hắn đi. Ta không rảnh phụng bồi, đi trước.
Tu Đan Hà mặt âm trầm, mang theo mọi người đồng thời rời đi.
Thôi Bác lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, hừ nói:
- Cần trưởng lão, đợi lát nữa phong ấn thuật tháp.
- Thôi, các ngươi phong ấn liền có thể.
Tu Đan Hà cũng không quay đầu lại, liền bước đi.
Trong đám người lập tức "rầm" một thoáng, liền nhượng ra một cái đại đạo rộng rãi, cũng không ai dám vào lúc này xúc phạm lão thái bà kia, đều là liều mạng hướng về phía sau thối lui.
Lần này tình huống của Thiên Nhất Các cực kỳ không ổn, thuật quyết đứng thứ bảy được ba điểm, vũ quyết còn chưa bắt đầu cũng đã thua một hồi, Lương Ngọc Y đi theo phía sau Tu Đan Hà, chỉ cảm thấy trên người mình áp lực vô cùng lớn.
Lúc rời nàng đi nhìn lại Lý Vân Tiêu còn ở trong thuật tháp một chút, tràn đầy vẻ phức tạp, lần thứ hai quay đầu đi, cũng đã khôi phục một mảnh thanh minh, trong con ngươi lập loè quả đoán kiên quyết.
- Hừ, lần này Thiên Nhất Các giở trò quỷ gì, làm sao phái một lão thái bà như vậy qua đây, quả thực chính là gây sự.
Người mở miệng chính là Mạc Tiểu Xuyên, trong mắt còn lập loè điểm điểm ý lạnh.
Người Thương Minh hơi liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng nội tâm đều rất tán thành Mạc Tiểu Xuyên, nhưng ai cũng không dám nói ra. Không có thực lực nói bậy, kia chính là muốn chết, có thực lực đại biểu cho địa vị cùng lập trường khá cao, thì càng không thể nói lung tung.