Một loại cảm giác không ổn khó có thể dùng lời diễn tả được nổi lên trong lòng, theo ánh mắt kia nhìn trở lại, ánh mắt ác liệt đó đột nhiên mất hết, chỉ nhìn thấy một đôi mắt hôn ám vẩn đυ.c, cùng một khuôn mặt cứng ngắc.
- Vân thiếu, làm sao?
Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng nhận ra được Lý Vân Tiêu kinh dị, đồng thời hỏi.
Từ hôm qua sau khi Lý Vân Tiêu trọng thương đầy rẫy trở lại, nguyên lực vẫn không thể khôi phục, để mọi người lo lắng không thôi.
- Vân thiếu, ngươi... Không có sao chứ?
Nghe hai người thăm hỏi, Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường cũng rất gấp gáp, ở dưới ánh mắt của mọi người không hề che giấu thân thiết cùng ái mộ chút nào, để chúng nhân thương hội càng ghen ghét dữ dội, ghen tuông lan tràn. Tuy rằng Lạc Vân Thường không giống Đinh Linh Nhi khí chất bức người như vậy, nhưng cũng là một đại mỹ nữ, có một loại phong vị khác, cùng Đinh Linh Nhi tuyệt nhiên không giống.
Lý Vân Tiêu từ tốn nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là bị muỗi cắn một cái mà thôi.
Mặc dù lời nói của hắn ung dung, nhưng nội tâm lại một trận sóng lớn phun trào, chỉ cảm thấy vô cùng không được, cảm giác dưới khuôn mặt vàng như nghệ kia, ẩn giấu một thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Vừa nãy mặc dù là hờ hững nhìn, nhưng phảng phất bí mật của mình đã bị đối phương biết hết, cái cảm giác này chưa bao giờ có.
Người này là người phương nào trong Vạn Bảo lâu, trước đây chưa bao giờ có ấn tượng, lẽ nào ngày đó người dùng Lam Thiên thạch thăm dò ta là hắn?
Trong lòng Lý Vân Tiêu phỏng đoán không ngớt, nhưng bất luận hắn dùng ánh mắt thăm dò người kia làm sao, đối phương thủy chung là một dáng vẻ không mặn không nhạt, không muốn lại để ý tới hắn.
Đinh Linh Nhi nói:
- Muỗi cắn… Vân thiếu, nếu như có bất kỳ khó chịu nào, làm ơn không nên miễn cưỡng.
Nàng nói rất chân thành, trong ánh mắt nhu tình trở nên nóng rực, ở trước mặt mọi người để Lý Vân Tiêu có chút không chịu nổi.
- Vị này là Lý Vân Tiêu hôm nay danh tiếng vang xa sao? Tựa hồ tinh thần có chút kém a, hôm nay thuật quyết là do ngươi tham gia sao?
Thôi Bác nhìn Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ tò mò, hắn vẫn là lần thứ nhất thấy người này, xác thực có chút không tầm thường.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Bất quá là tiểu hài tử chơi đùa, tùy ý tham gia là được. Vị lão đầu kia là ai, tựa hồ hơi lạ mặt a.
Hắn nhắm thẳng vào Tuyên Ngọc Đường, nội tâm mơ hồ sinh ra vẻ cười gằn.
Mặc dù nhìn thấu thân phận ta thì lại làm sao? Lý Vân Tiêu ta đối với bất kỳ người nào cũng chưa từng lùi qua? Ngươi đã vô tình hay cố ý vạch trần ta, vậy ta cũng sẽ không khách khí nhắm thẳng vào ngươi.
Người Vạn Bảo lâu đều hiện ra vẻ không vui, đồng thời lộ ra lửa giận, gọi trưởng lão của Vạn Bảo lâu bọn họ là lão đầu, là rất không tôn kính bọn họ a.
Tuyên Ngọc Đường thì vẫn như cũ biểu hiện chất phác, ngay cả sắc mặt cũng không có chuyển tới đây một chút, tựa hồ đối với những chuyện này không quan tâm.
Mà trong ghế lô cũng không có thấy Nhâm Quang Nhiễm cùng Lệ Phi Vũ, không biết vì chuyện gì dĩ nhiên vắng chỗ.
Sắc mặt Thôi Bác lạnh xuống, lạnh lùng nói:
- Vị này chính là Vạn Bảo lâu Nhị Trưởng lão Tuyên Ngọc Đường, Vân thiếu hỏi tựa hồ rất không lễ phép a.
Tuy rằng hắn tức giận, nhưng dù sao cũng là nhất phái phó Môn chủ, giờ khắc này lại đại biểu Vạn Bảo lâu trù tính việc Thương Minh, không thể làm mất đi phong độ.
- Hừ, lễ phép?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Thời điểm Vạn Bảo lâu các ngươi cùng Thiên Nhất Các nhằm vào Thiên Nguyên thương hội chúng ta, có từng nghĩ tới lễ phép gì không? Đối xử kẻ ác, chỉ có lấy ác trị ác.
Hắn lần thứ hai đem chuyện xưa nhắc lại, không cho Vạn Bảo lâu bất kỳ mặt mũi gì.
Việc ngày đó Thôi Bác cũng mặc cho Quang Nhiễm báo cáo, biết Lý Vân Tiêu miệng lưỡi lợi hại, nếu như lại cãi xuống, sợ là càng hãm càng phiền phức.
Ngay khi hắn vạn phần lúng túng, một tiếng hừ lạnh truyền đến.
- Thật hung hăng a, thứ điếc không sợ súng
Âm thanh kia lạnh lẽo thấu xương, mang theo oán hận cùng sát khí rất nặng, để tất cả mọi người cả kinh, đồng thời liếc mắt nhìn tới, chỉ thấy Thiên Nhất Các Tu Đan Hà chẳng biết lúc nào đã đến, ánh mắt như rắn độc, lạnh lẽo ác độc nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, hận không thể tại chỗ nuốt hắn.
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, hừ nói:
- Lão thái bà, lần trước mất mặt còn thấy ném không đủ?
- Ngươi, chết tiệt, ngươi tốt nhất cầu khẩn đời này tuyệt đối không nên rơi vào trong tay ta.
Tu Đan Hà giận tức run, sắc mặt Lương Ngọc Y ở sau lưng nàng cũng trở nên hơi trắng bệch, trong ánh mắt nhìn Lý Vân Tiêu tràn ngập sự không cam lòng cùng thù hận, môi cắn đỏ ngầu.
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
- Yên tâm đi, ngay cả Thiên Nhất Các các ngươi ta còn không để vào mắt, lão bà bà, ngài lo sợ không đâu.
- Oa oa đáng chết, đáng chết.
Tu Đan Hà tức giận đến khí thế trên người đột nhiên bạo phát, sắc mặt khi trắng khi xanh, hai tay ở trên không trung run rẩy.
Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng là lòng sinh cảnh giác, hai bên trái phải bảo hộ ở trước mặt Lý Vân Tiêu, chỉ lo lão thái bà này đột nhiên xuất thủ.
- Ha ha, Vân thiếu quả thật khôi hài a. Ta còn đang mong đợi đánh với ngươi một trận đây này, nhìn khí sắc của ngươi không tốt, nếu như hôm nay lại trải qua thuật quyết, ngày mai còn có thể chiến một trận sao?
Âm thanh của Tiền Vô Địch vang lên, tựa hồ là thay hắn giải vây. Người còn lại đều là một bộ xem kịch vui, ước gì một lời không hợp động thủ, để bọn họ có thể kiếm tiện nghi. Mặc dù kiếm không tới tiện nghi, chí ít có thể nhìn một lần cho thoả mãn.
Bọn họ không nghĩ tới lấy thực lực kém cỏi của bọn họ, nếu như Tu Đan Hà động thủ thật, sợ là bọn họ sẽ biến thành tro bụi, lông cũng không dư thừa.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Như ngươi mong muốn.
Trong mắt hắn đối với Tiền Vô Địch lộ ra vẻ tán thưởng, ở trên võ đạo vĩnh viễn không có điểm dừng, đã từng có quá nhiều người trẻ tuổi lấy hắn làm mục tiêu đi tới, thậm chí một lần đi tới trước mặt hắn dũng cảm khiêu chiến hắn. Trên người Tiền Vô Địch chính là có loại tinh thần vũ đạo không thôi này.
Trong lòng Tiền Vô Địch cả kinh, giờ khắc này Lý Vân Tiêu lộ ra loại khí chất kia, phảng phất như núi cao, để hắn trong nháy mắt này xuất hiện một loại ảo giác, thật giống như người trước mắt là võ đạo tiền bối, đang ở phía trước mà hắn không cách nào với tới yên lặng nhìn hắn.
Loại ảo giác này ở trong nội tâm hắn khó có thể ức chế lan tràn ra, khiến cho tâm thần hắn chấn động mạnh
- Thật hung hăng, chỉ là không biết thực lực của ngươi có mạnh như miệng của ngươi hay không.
Trong Thiên Nhất Các hiện ra một tên nam tử, sắc mặt hoàn toàn lạnh lẽo, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lý Vân Tiêu, trong miệng khẽ nhả nói:
- Để ta xem một chút, ngươi có tư cách đứng ở chỗ này nói chuyện hay không.
Hắn mỗi đi ra một bước, tựa hồ ẩn chứa thiên địa chí lý, ở quanh thân hắn hiện ra một tầng lực lượng nhợt nhạt, như một tầng thủy màng, bám vào trên da, theo mỗi một bước bước ra mà trở nên giàu có.