Bên ngoài Thính Hương Thủy Tạ truyền đến tiếng cười ngâm thơ, không gian một trận vặn vẹo, hai gã nam tử từ từ xuất hiện, đạp không bước chậm mà đến, từng đạo lăng ba ở dưới chân hai người tản ra, dường như hồ nước bình tĩnh bị thổi ra từng đợt gợn sóng.
Hai người chậm rãi đi vào lâu vũ, Lý Vân Tiêu không chút khách khí tự mình ngồi xuống, cầm lấy chén trà thơm do Đường Tâm vừa ngâm xong uống một hơi cạn sạch, cười nói:
- Đường Tâm công tử suy nghĩ nhiều rồi.
Trong lòng Đường Tâm cả kinh, tỉ mỉ đánh giá hai người, Lý Vân Tiêu và Mạc Tiểu Xuyên phong độ bất phàm, trong mơ hồ có loại ý vị tiên phong đạo cốt, phiêu nhiên thế ngoại, hơi so sánh khiến hắn có vẻ có chút kém cỏi.
Trên mặt Đường Tâm hiện ra vẻ không hài lòng, lạnh lùng nói:
- Nhất cử kinh đào phiên chưởng trung, thổi da trâu thật là lợi hại. Thiên cổ thùy kham bá trọng gian, ngươi đem bản thân cùng với ta so sánh, khó tránh khỏi đánh giá mình rất cao đi.
- Ha hả.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười, nói:
- Đường Tâm, ta đó là cho ngươi thể diện, nếu như ngừi không muốn, ta đây liền không ngại trấn ngươi ở dưới lòng bàn tay mình.
Đường Tâm sửng sốt, nhìn bộ dáng hào hiệp ung dung của Lý Vân Tiêu, tịnh không giống như là đang nói đùa, cũng không giống như là một một kẻ não tàn nhược trí. Nhưng người hơi có chút lý trí, làm sao có thể ở trước mặt hắn nói ra loại lời nói khoác không biết ngượng này, hắn ngây người nửa ngày, bỗng nhiên cười nói:
- Chính là Nam Vực nhô ra một dải đất, dĩ nhiên dám ở trước mặt ta chỉ điểm giang sơn, thực sự có chút cười đến rụng răng. Bản công tử rất muốn nhìn ngươi một chút làm sao đem ta trấn ở dưới lòng bàn tay?
Lời của hắn càng phát ra băng lãnh, bầu không khí trên Thính Hương Thủy Tạ dần dần có chút trở nên ngưng kết.
Trong tròng mắt Lý Vân Tiêu lóe lên nhuệ khí rồi biến mất, thở dài cười nói:
- Xem ra vẫn là phải dựa vào thực lực nói mới được, ngươi đã muốn chịu đòn, yêu cầu ngu xuẩn như vậy ta không có lý do gì không thỏa mãn ngươi.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng vỗ mặt bàn, nước đun sôi lập tức chấn vào trong không trung, tản ra cũng không rơi xuống, trái lại chậm rãi ngưng tụ, hóa thành một đạo thủy long ngâm mê người, hét lớn một tiếng liền hướng phía Đường Tâm cắn tới.
- Chút tài mọn, chính là nhất tinh Vũ Hoàng ở trước mặt ta so với con kiến hôi có gì khác nhau đâu.
Đường Tâm lạnh lùng đánh ra một quyền, quyền đầu chấn nhập bên trong thủy long, lập tức phá hỏng hình rồng hóa thành một bãi nước trà
- Ân?
Đường Tâm khẽ kêu một tiếng, nước trà hình rồng bị hắn chấn vỡ trên không trung không chỉ có không có tán đi, trái lại trên không trung xoay tròn, dần dần mở rộng, trở nên sáng loáng dường như phiến lá mỏng mở ra, cuối cùng dĩ nhiên hình thành một thủy cầu muốn đem hắn vây quanh đi vào.
Sau lưng Ẩn Long tuy rằng thấy không rõ thần sắc, nhưng ở trên hắc bào xẹt qua một đạo thần quang, tựa hồ cũng cực kỳ kinh ngạc.
- Có chút ý tứ, nhưng kỹ xảo thủy chung là kỹ xảo, ngay cả dốc hết sức cả chục lần ngươi cũng không hiểu sao?
Đường Tâm hừ lạnh một tiếng, tựa hồ một chiêu không thể phá hỏng thuật pháp của đối phương có vẻ thập phần ảo não, trong tay thanh quang hiện ra, một quả bạch sắc tiểu cầu tản mát ra ánh sáng nhu hòa hiện lên ở lòng bàn tay, chợt hóa thành vạn đạo châm mang, hướng bốn phía bắn tán ra.
Nước trà ngưng tụ thành thủy cầu rốt cục bị phá mở trăm ngàn lỗ thủng, bắt đầu không thành hình rơi xuống.
Lý Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, ngón tay ở trên bàn nhẹ nhàng gõ xuống, nước trà linh khí hoàn toàn biến mất tựa hồ lần thứ hai đạt được lực lượng, lăng không ngưng tụ thành một con thủy phượng hoàng, thân thể bay múa lại xông tới.
Đường Tâm giận dữ, quát dẹp đường:
- Xong chưa?
Trong tay hắn nổ lớn tuôn ra một đoàn hỏa diễm, ngưng tụ thành một hỏa quyền nhắm tới thủy phượng hoàng đánh đến.
Sóng nhiệt ở bầu trời Thính Hương Thủy Tạ dập dờn bồng bềnh ra, một bình nước trà rốt cục bị thiêu đốt toàn bộ bốc hơi lên sạch, không tồn tại nữa.
- Ha hả, Đường Tâm, ta bất quá là đùa với ngươi chơi mà thôi, lại muốn nổi giận sao? Đáng tiếc một bình trà ngon này uống không được rồi.
Lý Vân Tiêu khe khẽ cười nói, bộ dáng phong khinh vân đạm khiến cho Trong lòng Đường Tâm bỗng nhiên chấn động.
Loại tư thái cười xem phong vân, chỉ điểm giang sơn, tùy ý trêu chọc đối thủ không phải chính là mình vẫn theo đuổi sao, hẳn là ở trên người mình xuất hiện mới đúng, thế nào lại từ thân ảnh của đối phương nhìn thấy, mà chính mình ngược lại trở thành kẻ bị chơi đùa.
Trên so đấu phong độ thoáng cái rơi xuống hạ phong, khiến Trong lòng Đường Tâm mờ mờ ảo ảo giận dữ, nhưng cũng thu liễm lòng khinh địch, sắc mặt có chút âm trầm.
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói rằng:
- Ta muốn gặp ngươi, cũng không phải muốn đánh ngươi, mà là muốn hợp tác với ngươi.
Đường Tâm cười nói:
- Ha ha, ngươi chính là một thành chủ tại Nam Vực, có tư cách gì cùng với ta nói chuyện hợp tác?
Nam vực từ trước đến nay được khen là địa phương chim không thèm ỉa, các thế lực lớn cho tới bây giờ đều lười giao thiệp với trong đó, hơn vạn năm qua cũng chưa từng nghe qua có cường giả nào là từ Nam vực đi ra ngoài, do đó võ giả Nam vực bình thường sẽ bị người châm chọc.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu tựa như đang nhìn kẻ ngu ngốc mà nhìn hắn, xuy cười một tiếng, nói:
- Nói hợp tác là cho ngươi mặt mũi, nói thẳng chính là để cho ngươi đi làm. Về phần tư cách sao, từ khi ở Vũ Phong Thành, tựa hồ có người cố ý phá hư truyền tống đại trận, ngăn trở Lệ Phi Vũ quay về Tống Nguyệt Dương Thành, mà trong tay ta vừa lúc có một chút chứng cứ.
- Nga, còn có loại sự tình này? Ta thế nào lại không biết.
Đường Tâm trực tiếp giả ngu, lạnh lùng nói:
- Ngươi đây là đang uy hϊếp ta sao? Ngươi cảm thấy chứng cớ của ngươi có thể có bao nhiêu độ tin cậy, mà Vạn Bảo Lâu sẽ bởi vì ngươi chính là một điểm chứng cứ cùng với ta trở mặt được sao?
Lý Vân Tiêu không chút hoang mang vươn ra hai ngón tay, nói:
- Hai là, Đường Kiếp ở trên Yêu nguyên kinh lịch, ngươi có hứng thú muốn biết hay không?
Trong lòng Đường Tâm chấn động, hai tròng mắt khẽ híp lại, lạnh lùng nói:
- Chuyện của hắn cùng ta có quan hệ gì? Lẽ nào ta còn phải quan tâm đại ca ta bất thành khí ở bên ngoài đánh mất mặt mũi ra sao?
Lý Vân Tiêu "Ha hả" cười, nói:
- Trong lớp trẻ của thương minh được xưng đệ nhất trí giả, tính toán không bỏ sót Đường Tâm, quả nhiên là có tiếng không có miếng. Ta vốn dĩ tưởng rằng người thông minh nói chuyện sẽ bớt rất nhiều việc, xem ra ta tìm lộn người. Ngươi, không có tư cách cùng với ta hợp tác.
Lý Vân Tiêu đứng dậy muốn đi, Đường Tâm sắc mặt đại biến, cả giận nói:
- Nói chưa nói hết lời, há lại để ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?
Ẩn Long thân ảnh khẽ động, lập tức một đạo hắc khí ở xung quanh Thính Hương Thủy Tạ nổi lên, trên lâu vũ ánh nắng tươi sáng thoáng cái trở nên âm phong từng trận.