- Lý Vân Tiêu, ta biết rõ ngươi bối cảnh không tầm thường, nhưng mà Thiên Võ Giới không phải hậu viện nhà của ngươi, ta hôm nay muốn nói cho ngươi biết trời cao bao nhiêu, đất dày cỡ nào, hóa long, đi!
Rống rống...
Khi Trương Lăng Hoa nói xong, đế uy hình rồng gào thét liên tục, giống như Võ Đế phẫn nộ bay thẳng xuống, cả thiên địa biến sắc, không ít người sợ tới mức hai chân như nhũn ra, không ngừng bỏ chạy xa xa. Nhưng không gian nơi này đã bị phong bế, cho nên chỉ có thể trốn xa mà thôi, không cách nào rời khỏi chiến trường.
Mạc Tiểu Xuyên rốt cục động thủ, trong mắt hắn tỏa ra sát khí lăng lệ. Có người dám động thủ với sư phó của hắn, trong lòng hắn cũng đã phán tử hình.
- Dế nhĩu không biết trời cao đất rộng a.
Mạc Tiểu Xuyên trào phúng một tiếng, hai ngón niết kiếm quyết, đột nhiên lăng không điểm đi. Một đạo kiếm quang từ trên ngón tay hắn bay ra ngoài, trong chốc lát như hóa thành cầu vồng bay tới, bốn phía tường hòa.
Đế khí của Trương Lăng Hoa liên tục bại lui trước kiếm quang, kiếm quang xông qua thì đế khí tiêu tán, kiếm quang phá vỡ long khí thì cường thế không giảm, tiếp tục bắn thẳng vào người Trương Lăng Hoa. Tuy nhìn qua vô cùng rực rỡ xinh đẹp, lại tản mát ra khí tức làm người ta hoảng sợ. Cẩn thận nhìn qua thì phát hiện chung quanh kiếm quang có vết nứt không gian thật nhỏ.
Thân thể Mạc Tiểu Xuyên chìm vào trong hào quang, một ngón tay hóa kiếm, tiêu sái tới cực điểm.
Trái lại Trương Lăng Hoa thì quá sợ hãi, không hiểu từ đâu xuất hiện cường giả như thế, một kiếm kia thế như chẻ tre đánh tan đế khí của hắn, hơn nữa còn có xu thế lấy mạng hắn. Hắn hoảng sợ hai tay bắt quyết, noi theo đối phương bắn ra một đạo kiếm quang.
Nội tâm của hắn hiện tại vô cùng kinh hãi, có thể chống lại hắn cũng chỉ có cường giả Võ Đế. Mà chính mình cũng chỉ vừa tiến giai Võ Đế, còn chưa bao giờ giao thủ với Võ Đế khác, cũng không biết sâu cạn, thoáng cái nội tâm của hắn trở nên thấp thỏm không yên.
Oanh!
Chỉ kiếm đấu chỉ kiếm, hai lực lượng trùng kích lẫn nhau, không trung bị đánh ra lỗ đen tối tăm, cảnh tượng khủng bố làm người ta ngây người, không dám tự hành động để tránh ảnh hưởng.
Trong nội tâm Trương Lăng Hoa đại chấn, trong mơ hồ phát giác lực lượng đối phương còn trên mình, dưới tình thế cấp bách gấp vàng rút bảo kiếm ra, một kiếm giơ lên trời chém xuống, phẫn nộ quát:
- Nhất Thức Trảm Thiên, Kiếm Vô Ngân!
Huyền khí bát giai được lực lượng Võ Đế rót vào đã tăng uy lực tới cực hạn.
Bắc Đấu Tông cũng không phải là không có huyền khí cửu giai, nhưng mà với thực lực của Trương Lăng Hoa lúc này căn bản không cách nào sử dụng. Miễn cưỡng thi triển cũng chưa chắc dùng tốt như huyền khí bát giai.
Một kiếm này ẩn chứa tu vị cả đời của hắn, cả thiên địa biến sắc.
Sắc mặt Tễ Lâm hoảng hốt, hắn tuy cũng hy vọng cả hai xung đột, nhưng vẫn không hi vọng thương hội tai bay vạ gió, hiển nhiên đã muộn, một kiếm này bao phủ phạm vi vài dặm, mà không gian bị phong bế, ai có thể trốn thoát?
Một kiếm của Trương Lăng Hoa không biết là cố ý hay là vô ý, vậy mà ẩn ẩn ý muốn gϊếŧ sạch mọi người.
- Hừ, thái điểu vừa mới bước vào Võ Đế, ngươi còn non lắm.
Trên mặt Mạc Tiểu Xuyên đầy vẻ châm chọc, tay phải đảo qua trước người, một đồ án thái cực hình thành, âm dương ngư chạy bên trong, hắn một ngón tay điểm nhẹ xuống, lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ một đạo kiếm quang, ngưng tụ vào đầu ngón tay rồi lăng không đánh vào kiếm khí kinh thiên của Trương Lăng Hoa.
Kiếm quang này cũng không có uy mãnh kinh thiên như của Trương Lăng Hoa, nhưng lại trực tiếp đánh tan đế uy của đối thủ, tiếng nổ mạnh sinh ra, cả thiên địa biến thành trắng xóa.
Năm tên trưởng lão liên thủ bố trí không gian bị phá nát, năm người đều quá sợ hãi, liên tục dốc sức liều mạng ngăn cản dư âm còn lại của kiếm khí, nhưng vẫn bay ra ngoài mấy ngàn mét, miệng đầy vết máu, hiển nhiên đã bị thương.
Năm người đều hoảng sợ thất sắc, từ xa bay về, tụ tập sau lưng Trương Lăng Hoa, kinh hãi nhìn qua Mạc Tiểu Xuyên phong đạm vân khinh bên dưới.
Sắc mặt Trương Lăng Hoa hiển nhiên không có thích ý như Mạc Tiểu Xuyên, mà là tái nhợt như nước, tay phải cầm kiếm run rẩy, hào quang trên bảo kiếm mất hết.
Trương Lăng Hoa cầm kiếm run run, tuy hắn cực lực khống chế, nhưng vẫn không thoát được ánh mắt của các trưởng lão, trong nội tâm sinh ra sóng lớn, vẫn khó bình tĩnh được.
Hai người giao thủ hai chiêu, về sau không tiếp tục công kích, cả không gian yên tĩnh quỹ dị.
Hừ!
Mạc Tiểu Xuyên đánh vỡ yên tĩnh đầu tiên, mỉa mai nói:
- Chỉ vừa mới bước vào Võ Đế, liền cho rằng thiên hạ vô địch? Người như ngươi trên đại lục này không biết có bao nhiêu, muốn xưng vương xưng đế, chạy trở về Bắc Đấu Tông của các ngươi đi, ở trước mặt Vân thiếu thì các ngươi không có tư cách này, hiểu không?
Sắc mặt Trương Lăng Hoa tái nhợt khó coi tới cực điểm, so đấu kiếm quyết vừa rồi, người ngoài không nhìn ra trò gì, nhưng hắn hiểu rõ mình không phải địch thủ của người trước mặt này.
Mà Mạc Tiểu Xuyên mỉa mai càng làm mọi người hoảng sợ, dường như đã có đánh giá thực lực cao thấp của hai người.
Trương Lăng Hoa quả nhiên thu liễm khí thế càn rỡ, trầm giọng nói:
- Ngươi là người phương nào? Có quan hệ thế nào với Lý Vân Tiêu?
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Ta là người phương nào liên quan gì tới ngươi, về phần ngươi muốn nói cái gì với Vân thiếu thì lăn xuống đây mặt đối mặt nói, nếu không cút đi. Mọi người ngẩng đầu nhìn ngươi như thế rất không quen.
Đám đệ tử Bắc Đấu Tông biến sắc, nhưng trong mơ hồ cũng đoán được thực lực người này, ngay cả tông chủ cũng trở nên ôn tồn hòa khí, trong lòng bọn họ nghĩ thầm: xong rồi, lần này thế nào cũng bị lăng nhục.
Mọi người cũng kinh hãi không thôi, không biết từ chỗ nào xuất hiện người này, hơn nữa thực lực thông thiên. Có thể chống lại Trương Lăng Hoa, ít nhất cũng là Võ Đế.
Chỉ có Tễ Lâm vui cười nở hoa, ước gì Mạc Tiểu Xuyên bão nổi, một chưởng chụp chết Trương Lăng Hoa, như vậy cục diện cả thành Nam Hỏa sẽ đại biến lần nữa.
Trương Lăng Hoa nhìn Mạc Tiểu Xuyên bộ dáng cung kính có thừa với Lý Vân Tiêu, trong nội tâm càng kinh hãi không dứt, càng thêm kiên định Lý Vân Tiêu là đệ tử thế lực lớn. Nghĩ vậy hắn cũng không bày giá đỡ, mang theo mọi người trực tiếp bay xuống.
Trương Lăng Hoa nhìn qua Lý Vân Tiêu, phức tạp nói ra:
- Vân thiếu, Hóa Lôi Thần Quyết vốn là tuyệt học trấn tông của Bắc Đấu Tông, mong rằng Vân thiếu có thể nhượng lại.
Hắn lúc này phát hiện, tất cả kế hoạch và dự tính biến thành vô dụng, ngược lại biến thành cầu khẩn đối phương.
Mọi người đều té xỉu, hình tượng Võ Đế cao cao tại thượng thoáng cái bị phá vỡ. Tình thế yếu hơn người ta, cho dù là Võ Đế cũng phải cúi đầu.
Hiện tại không chỉ có Hóa Lôi Thần Quyết biến thành đòi hỏi có thù lao, ngay cả chuyện Phong trưởng lão và bảo tàng càng không nói tới.
- Ah? Thì ra Hóa Lôi Thần Quyết trọng yếu như vậy, không biết Trương tông chủ ý định trả cái giá thế nào lấy về?
Lý Vân Tiêu nghe xong có thù lao, lập tức lên tinh thần, mặt mũi tràn đầy tươi cười.