Đàm Địa Quân đánh gãy Lý Vân Tiêu tu luyện, nói:
- Vân thiếu, mấy người chúng ta sẽ theo ngươi xuống dưới.
Lý Vân Tiêu mở mắt ra, lực hấp thu cũng biến mất, lập tức dị tượng biến mất, nói:
- Vậy làm phiền chư vị!
Sau đó liền đứng người lên, cùng Hồ Lô Tiểu Kim Cương đi vào trong cửa vào.
Tễ Lâm, Đàm Địa Quân, Tuân Tri Minh, Tiêu Minh Huy bốn người theo sát phía sau, đám người còn lại tiếp tục tu luyện, chờ tin tức.
Trong tế đàn lờ mờ, dưới tình huống này không cách nào dùng thần thức dò xét, chỉ có thể ngưng tụ ra hỏa diễm chiếu sáng, lập tức chiếu rọi nơi đây sáng ngời.
Bên trong vậy mà thập phần đơn giản, không có phức tạp và nguy hiểm như bọn họ nghĩ, đây là một đại điện, trung ương có một pho tượng to lớn. Mà Mạc Tiểu Xuyên ngồi xếp bằng trước pho tượng, thần thái tường hòa, thu liễm tất cả nguyên khí, thành kính cầu nguyện.
Năm người tiến lên thật nhanh, ở trên không lập tức hình thành trận thế bao phủ, vây Mạc Tiểu Xuyên vào trong đó.
Thần sắc Lý Vân Tiêu ngưng trọng, trong lúc đó dường như phát hiện cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, toàn thân chấn động, hoảng sợ thiếu chút nữa kinh hô.
Chỉ thấy vật liệu đá này điêu khắc một nữ nhân, dung mạo quỷ dị xem không rõ ràng, mà từ hình thể, vậy mà giống như đúc pho tượng do Thiên Chiếu Khuyết Kim tạo thành.
- Hi!
Lý Vân Tiêu bị hình dáng pho tượng làm giật mình, trong lòng hít khí lạnh, chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh từ lưng xông lên đầu. Trong đầu có vô số ý niệm hiện ra, nhưng cho dù thế nào cũng không rõ, vì sao trong bảo tàng Bắc Hạt Tông lại có bức tượng giống như đúc cái ở trong vực ngoại tinh không.
Nhưng mà từ tế đàn do Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên cấu tạo mà thành, tuy hình thể cực lớn, nhưng giá trị còn chưa sánh bằng pho tượng bằng Thiên Chiếu Khuyết Kim. Lúc này hắn cũng hiểu, cả tế đàn này dù nói làm bằng Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên, nhưng Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên cũng chỉ có pho tượng này mà thôi.
- Vân thiếu, như thế nào?
Đối diện hắn là Tễ Lâm, không nhìn qua pho tượng sau lưng, chỉ phát hiện Lý Vân Tiêu kinh hãi cho nên hỏi.
- Thì ra là thế, thì ra là thế!
Đàm Địa Quân đứng bên trái Lý Vân Tiêu, hắn cũng phát hiện ra pho tượng, đại hỉ nói:
- Thì ra Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên chính thức là pho tượng này, đây là tài phú lớn cỡ nào.
Trong mắt của hắn sinh ra tham lam, hắn đã quên đi nhiệm vụ, mà là nhìn chằm chằm vào pho tượng đầy si ngốc.
- Không tốt!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu cả kinh, sợ hãi nói:
- Đều nhắm mắt lại, không nên nhìn vào mặt pho tượng kia.
Gương mặt của pho tượng vốn đã quỷ dị, là khó có thể thấy rõ. Nhưng mà bây giờ ngưng mắt nhìn, vậy mà bắt đầu dần dần rõ ràng, nhưng mà lúc pho tượng hiện ra rõ ràng, mi tâm Lý Vân Tiêu sinh ra chấn động, lúc này mới kéo hắn từ thất thần tỉnh táo lại.
Tinh thần lực của hắn cường đại như thế đều thiếu chút nữa trúng chiêu trong vô hình, huống chi là người khác.
Hắn hét lớn một tiếng nhưng đã, trừ Tễ Lâm đưa lưng về phía pho tượng ra, trên mặt ba người còn lại biến thành ngây ngốc, nguyên khí toàn thân bành trướng cũng tiêu tán ra, hai tay buông lỏng, tâm thần bị chấn nhϊếp, đứng ngây ngốc trên không trung.
Tễ Lâm cũng phát hiện dị trạng của ba người, càng sợ tới mức không dám quay đầu lại, chỉ sợ hãi nói:
- Xảy ra chuyện gì? Ba người bọn họ thế nào?
Lý Vân Tiêu nói:
- Hỏng bét tranh thủ thời gian phong ấn ba người bọn họ.
Hắn nói xong cũng thi triển ấn quyết cực nhanh, tốc độ cực nhanh, chỉ thấy tàn ảnh hiện ra trên không trung, đầu tiên là vỗ vào người Đàm Địa Quân.
Toàn thân Đàm Địa Quân chấn động mạnh, liền lập tức mất đi tri giác, trực tiếp rơi xuống đất.
Lý Vân Tiêu một chiêu đắc thủ, lập tức đánh về phía Tuân Tri Minh.
Thế nhưng mà đã muộn, gương mặt Tuân Tri Minh ngây ngốc biến thành dữ dằn, hét lớn một tiếng liền giơ tay lên, một ngón tay lâm không điểm xuống, hào quang vạn trượng bắn ra ngoài, bắn ra hơn mười đạo chỉ mang phá không bay tới.
Cùng lúc đó, Tiêu Minh Huy bên kia cũng ra tay, nhưng mà mục tiêu là Tễ Lâm, một đạo kiếm khí vô hình và bá đạo ngưng tụ trên không trung, sau đó chém thẳng vào Tễ Lâm.
Xảy ra biến cố như thế, làm cho hai người đều không kịp đề phòng.
Lý Vân Tiêu vội vàng vung vẩy Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm ngăn cản chỉ mang, nhưng Tuân Tri Minh tuy không phải Võ Tôn đỉnh phong, cũng không khác nhau lắm, chỉ mang của hắn không phải ai cũng có thể ngăn cản, toàn thân của hắn hóa thành màu vàng, mấy đạo chỉ mang bắn vào thân thể, máu tươi chảy ra ngoài.
Sau đó Hồ Lô Tiểu Kim Cương mới kịp phản ứng, hét lớn một tiếng biến thân cực lớn ngăn cản trước mặt Lý Vân Tiêu, lúc này mới biến nguy thành an. Mà quanh người Hồ Lô Tiểu Kim Cương đều là tì liệu cửu giai luyện chế thành, căn bản không úy kỵ công kích cấp Võ Tôn, nó lăng không bay thẳng về phía Tuân Tri Minh.
Bên kia Tễ Lâm tránh thoát kiếm quang của Tiêu Minh Huy, cũng tiện tay lấy cục gạch ra, hai người chiến với nhau. Cục gạch của Tễ Lâm là huyền khí bát giai, tuy không bằng Vũ Vu Nhất Trạc Bình Hồ Kính nhưng hắn cũng đã luyện hóa nhiều năm, vừa ra tay đã thay đổi hoàn cảnh xấu.
Đáng tiếc cục gạch này bị Mạc Tiểu Xuyên đánh tan rất nhiều linh khí, giờ phút này chiến đấu với Tiêu Minh Huy cũng chỉ ngang tay mà thôi.
Lý Vân Tiêu bị chỉ mang của Tuân Tri Minh làm tổn thương, lập tức từ không trung rơi xuống, đứng trong đại điện nhìn qua Mạc Tiểu Xuyên thờ ơ ngồi dưới đất, một mặt yên lặng chữa thương, hắn không vộira tay, ước gì kéo dài thời gian cho tới khi địa chiến chấm dứt.
Nhưng mà mong muốn không được như hiện thực, Mạc Tiểu Xuyên mở mắt ra, lệ khí lăng lệ bắn ra khỏi mắt của hắn, vậy mà không phải đỏ bừng trúng độc, ngược lại rất thanh minh.
- Ngươi, ngươi khôi phục?
Lý Vân Tiêu cả kinh, đại hỉ hỏi thăm, trong lòng sinh ra sóng gió ngập trời, khó có thể ức chế cảm xúc của mình.
Ánh mắt Mạc Tiểu Xuyên nhìn qua hắn một cái, mở miệng nói:
- Ngươi là người phương nào?
Giọng của hắn vô cùng bình tĩnh, cũng không có bộ dáng ác linh nhập vào người, ánh mắt linh quang lóe lên, cũng không giống mất thần trí.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, mới nói:
- Thì ra là Lôi Phong thương hội. Hừ, Tễ Lâm, các ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta sao?
Lý Vân Tiêu lập tức xác định Mạc Tiểu Xuyên thần trí rõ ràng, lập tức đại hỉ nói:
- Tiểu Xuyên, ngươi lúc trước bị ác linh xâm nhập vào thân thể là sao? Hiện tại có khỏe chưa?
Mạc Tiểu Xuyên ngưng mắt liếc hắn một lát, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, nói:
- Ngươi là người phương nào? Rõ ràng chưa từng gặp qua, nhưng mà làm sao lại có cảm xúc như biết rõ?
Đột nhiên hắn cả kinh, quát:
- Ngươi là thiếu niên lúc trước chiến đấu với ta, sau đó thi triển Trảm Yêu!
Trong mắt của hắn bắn tinh quang, thân thể vào thời khắc này kìm lòng không được run rẩy lên, cảm xúc xuất hiện chấn động thật lớn, nói:
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là người phương nào? Tại sao lại biết Trảm Yêu?
Dường như hắn có suy đoán trong lòng, bi thương nói:
- Hẳn ngươi là đệ tử cuối cùng sư phó thu nhân a?