Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 791: Cát vàng đầy trời (1)

- Đây là có chuyện gì?

Trên bầu trời tất cả đều là một mảnh tối tăm lu mờ, không rõ là nơi nào. Thân thể Lý Vân Tiêu tùy ý rơi xuống dưới, lúc trước chống cự cương phong xâm nhập, đã khiến lực lượng của hắn hao tổn hết không còn gì rồi, ngay cả chút nguyên khí cũng không tụ tập nổi.

Chỉ chốc lát, lại một đạo quang mang cũng rơi xuống với hắn, đúng là Viên Cao Hàn, tựa hồ cũng đã mất đi lực lượng, vô lực phi hành.

Hai người cứ như vậy rơi thẳng xuống dưới, không biết bao lâu sau rốt cục đã chạm đất, "Oanh" thoáng một phát rơi trên đất, ném ra hai cái hố cực lớn, cát vàng tung tóe đầy trời.

Nời này đúng là một mảnh hoang mạc!

- Phi, phi!

Lý Vân Tiêu dốc sức liều mạng phun ra cát trong mồm, cả người đều lún vào sâu, thật vất vả mới ngoi đầu lên được, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, cứ vậy mà ngủ thϊếp đi.

Không biết qua bao lâu, hắn mới tỉnh lại.

Trước mắt vẫn là một mảnh tối tăm lu mờ mịt, nơi này đích thật là một mảnh đất hoang, ở chỗ không xa có một đạo ánh sáng nhạt trên mặt đất, hắn định mắt nhìn lại, đúng là Viên Cao Hàn.

Viên Cao Hàn khác với hắn, chính là hồn thể chi thân, nếu như không thể tiếp tục hấp thu ngoại lực thì không cách nào tự động khôi phục lực lượng được, nói cách khác chỉ có thể càng ngày càng yếu.

Trong phiến mông mông bụi bụi này, đừng nói là nguyên khí, mà ngay cả hào quang cũng không có nữa.

Đan dược trên người Lý Vân Tiêu lúc trước cũng đã bị ăn hết, hiện giờ cũng lảo đảo chèo chống lấy thân thể tiến tới trước, đi đến bên người Viên Cao Hàn, phát hiện tình huống của hắn cực kỳ không ổn, tùy thời đều có khả năng tiêu tán.

- Này, Viên huynh, ngươi không sao chứ?

Lý Vân Tiêu tiến lên đá hắn mấy cước, thấy không có phản ứng, lúc này mới thì thào lẩm bẩm:

- Hơn phân nửa là đã chết rồi. Nếu đã vậy cũng không thể lãng phí mất, trực tiếp hút vào trong Phệ Hồn Phiên của ta thôi.

"XÍU... UU!! "

Thân thể Viên Cao Hàn lập tức bắn khỏi mặt đất, vẻ mặt vẻ giận dữ nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, quát:

- Ngươi tên trời đánh này, lại vẫn nghĩ đến thu ta sao!

Viên Cao Hàn vẻ mặt hoảng sợ và phẫn nộ, hai mắt phun ra lửa, hào quang trên người không ngừng lập lòe, quảt thật là dấu hiệu đã tổn hao thật lớn, nhưng vừa nghe nói muốn thu hắn, hắn liền bị dọa tỉnh ngay.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Tiềm lực con người rất lớn, không bức áp một chút thì làm sao kích phát được. Ta chỉ là sợ ngươi cứ vậy tan thành mây khói thôi.

Viên Cao Hàn vẻ mặt lạnh băng, nào tin hắn, vẫn cực kỳ cảnh giác nhìn vào Phệ Hồn Phiên trong tay hắn, hừ lạnh nói:

- Cách xa ta một chút!

Lý Vân Tiêu mỉm cười, Phệ Hồn Phiên trong tay chuyển mấy vòng liền bị thu vào. Linh hồn chi thân thật sự quá mức kiêng kị Phệ Hồn Tộc. Hắn u buồn nhin qua mọi nơi, nói:

- Lão Viên, vẫn nên đồng tâm hiệp lực nghĩ biện pháp rời khỏi nơi quỷ quái này đi, ngươi xem đây là nơi nào?

Viên Cao Hàn lúc này mới đánh giá bốn phía, đột nhiên sắc mặt đại biến, thất thanh nói:

- Không gian độc lập?

Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, nói:

- Không sai, hẳn là không gian độc lập nào đó, cũng không biết là tồn tại ở nơi nào, không có nửa điểm nguyên khí, hơn nữa cũng không thấy được bất cứ trăng sao gì, hẳn là một không gian độc lập phong bế.

Sắc mặt Viên Cao Hàn lập tức trở nên khó coi, loại không gian này, trừ phi có lực lượng Võ Đế có thể phá toái hư không, nếu không rất khó đi ra ngoài. Nếu có tinh quang chi lực còn may, hắn cũng không sao cả, an tâm ở chỗ này tu luyện, đợi đến khi đột phá hồn lực cửu giai tự nhiên có thể phá không mà đi, nhưng toàn bộ bầu trời lờ mờ không ánh sáng, đừng nói tinh quang, mà ngay cả một chút nguyên khí cũng không có...

- Có chút kỳ quái ah, trong không trung ngay cả nửa điểm nguyên khí cũng không có, cho dù là không gian tử tịch cũng sẽ không tiêu tán sạch như vậy chứ? Hơn nữa chúng ta là bị cương phong cuốn tới, hiển nhiên là nơi này vẫn có cửa vào.

Lý Vân Tiêu trong nội tâm cảm thấy nghi hoặc, lập tức nói ra cách nghĩ của mình, Viên Cao Hàn cũng ngạc nhiên một chút, cảm thấy thập phần có đạo lý. Hai người suy nghĩ cả buổi, cũng không biết nên làm thế nào.

Cuối cùng Lý Vân Tiêu nói:

- Nhìn phía trước xem thử, lúc trước lúc tiến vào cũng không có cảm giác xuyên thẳng qua không gia, tựa hồ nơi này liền cũng một chỗ với Thái Cổ chi địa thì phải!

Viên Cao Hàn đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, sợ hãi nói:

- Ngươi nói... Nơi này có phải là bên trong quy tắc thời gian phong ấn Thái Cổ Cương Phong không?

Lý Vân Tiêu cười lắc đầu nói:

- Cũng không phải.

Nhìn bộ dáng nghi hoặc của Viên Cao Hàn, hắn cười giải thích nói:

- Nơi này là hoang mạc, ngươi xem những hạt cát này, không có bất kỳ dấu vết cương phong đảo qua nào cả, dường như đã yên lặng ngàn vạn năm vậy. Nếu như Thái Cổ Cương Phong một mực bị phong ấn ở đây thì trên mặt cát nhất định sẽ có dấu vết a.

Viên Cao Hàn lúc này mới thở nhẹ ra, nếu như bị quy tắc thời gian phong ấn, cho dù đột phá đến hồn thể cửu trọng cũng không thể trốn thoát a.

Lý Vân Tiêu lấy ra một cỗ Hổ Vương chiến xa, hai người leo lên, ở trong không gian nơi này hóa thành một đạo quang mang lao vυ't đi.

Cát vàng vạn dặm, âm u, mênh mông, nhìn không thấy chút hy vọng.

Hào khí trên Hổ Vương chiến xa càng ngày càng trầm trọng, hai người đều mặt đầy âm trầm, phi hành mấy canh giờ, vẫn là cảnh sắc như vây, không gian độc lập chỉ có người mở ra là biết được bên trong thế nào, có trời mới biết nó rộng lớn bao nhiêu, hơn nữa có chút ít không gian độc lập, sau khi mất đi khống chế còn không ngừng tự mình bành trướng, cuối cùng phát triển trở thành một thế giới độc lập, vậy thì càng vô biên vô hạn rồi.

- Này, không gian độc lập này không phải vô biên vô hạn đấy chứ?

Viên Cao Hàn rốt cục không nhịn được nữa mở miệng hỏi. Vốn dùng thân phận Thuật Luyện Sư cửu giai của hắn hẳn nên là đối phương hỏi hắn mới đúng, nhưng hắn phát hiện tính nhẫn nại của Lý Vân Tiêu tựa hồ còn tốt hơn hắn rất nhiều, nên chỉ có thể mở miệng trước.

Lý Vân Tiêu mặt âm trầm, không nói một tiếng, mặt không biểu tình.

- Này, hỏi ngươi đấy!

Viên Cao Hàn đẩy một chưởng tới, cả giận nói:

- Ngươi tôn trọng tiền bối một chút có được không!

Lý Vân Tiêu lúc này mới quay mặt lại, hết sức khó coi nói:

- Chúng ta có lẽ thật sự xong đời rồi, nơi này hẳn là một ảo cảnh, không có thực lực Võ Đế đừng mong ra ngoài được!

- Ảo cảnh?!

Viên Cao Hàn đột nhiên nhảy dựng trong lòng, cũng tựa hồ nghĩ tới khả năng này, ánh mắt nhìn xuống, bắt đầu quan sát bốn phía. Nhưng tất cả đều là cát vàng mênh mông, không có bất kỳ vật tham chiếu nào cả, căn bản không nhìn ra được gì. Hắn trầm giọng nói:

- Nếu như là ảo cảnh vậy thì dùng Tinh Quang Hồn Thể bát trọng của ta không lý gì lại không cảm giác được cả.