Đám người bên người Lý Vân Tiêu kia, nàng ở Khinh Ca Sâm Lâm kinh doanh nhiều năm như vậy, là tuyệt đối chưa từng thấy. Chẳng lẽ chính là hậu nhân của Diệp Nam Thiên?
Nàng vừa nghĩ tới đáp án này, nhất thời càng ngày càng cảm thấy khả năng rồi! Lần này trừ khϊếp sợ ra, còn có sợ hãi rất lớn. Lý Vân Tiêu này quá khủng bố, thời điểm tất cả mọi người vẫn là con ruồi không đầu đi loạn, thứ then chốt nhất dĩ nhiên đã bị hắn nắm ở trong tay, hơn nữa giả heo ăn thịt hổ lẻn vào trong Thiên Nhất Các, theo thời mà động.
Nàng chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, Lý Vân Tiêu đây là đang đùa với lửa a. Vốn cho rằng hắn bất quá là tồn tại biên giới vòng xoáy, đột nhiên phát hiện hạt nhân chân chính không phải Đường Kiếp, mà chính là người này!
Thanh La nói:
- Rõ ràng liền được, chúng ta cũng không cần sốt sắng thái quá, vòng xoáy kia có thể lớn có thể nhỏ, không muốn triệt để rơi vào trong đó mới được, ngươi đi xuống đi.
Nàng nói xong, liền nhắm mắt lại, tiến vào trong điều tức. Luân phiên tâm tình chập chờn, làm cho trong cơ thể nàng mơ hồ sinh ra một ít tiểu thương, cần điều tức một phen.
Thẩm Ly một trận cay đắng, còn nói không muốn rơi vào trong đó. Thanh La đại nhân, trung tâm vòng xoáy to lớn nhất, giờ khắc này ngay trên Chiến hạm của chúng ta a!
Nàng cảm thấy cả người vô lực, khom người xin cáo lui xuống.
Bên trong Không Gian Hư Vô đen kịt một màu, không có bất kỳ khái niệm thời không, đâu đâu cũng có các loại năng lượng tràn ngập, vũ giả bình thường đi vào không cẩn thận sẽ ngã xuống. Coi như là U Minh Chiến hạm, cũng cẩn thận từng li từng tí một, để tránh khỏi bị năng lượng cường đại xung kích đến. Ngoại trừ trốn vào hư không cần thiết tiêu hao năng lượng ra, càng nhiều nguyên thạch là tiêu hao ở mở ra kết giới, tránh khỏi hư không năng lượng xung kích.
Ngay khi U Minh Chiến hạm đi tới không biết bao lâu, phía trước đen kịt mơ hồ hiện ra một chùm ánh sáng màu xanh, theo khoảng cách không ngừng rút ngắn, dĩ nhiên là một đoàn năng lượng lớn, không ngừng lóe lên ánh chớp hồ quang, cường đại đến các loại năng lượng mặt trái quanh thân cũng không thể nhảy vào trong đó.
Mà khiến người ta trợn mắt há hốc mồm chính là, ở trong chùm sáng Lôi Điện này, dĩ nhiên ngồi thẳng một thiếu niên áo xanh, thần thái an tường, mi thanh mục tú, hai tay ngắt một quyết ấn kỳ quái, cả người trầm tĩnh ở bên trong bế quan tu luyện, đối với ngoại vật ngoảnh mặt làm ngơ.
Các loại ánh chớp hồ điện ở quanh người hắn không ngừng lấp loé xẹt qua, nhưng không cách nào tạo thành thương tổn, trên da thiếu niên cũng hiện ra màu xanh nhàn nhạt, tựa hồ đang hấp thu những lôi điện chi lực này, khí tức trên người đã cùng hoàn cảnh quanh thân hòa làm nhất thể, thật giống như hắn chính là Lôi Điện kia biến thành, tuy hai mà một.
Thiếu niên cùng dị tượng phía trước lập tức gây nên Chiến hạm của Thiên Nhất Các chú ý, lượng lớn cao thủ đồng thời lao ra Chiến hạm quan sát, từng cái từng cái lộ ra vẻ khϊếp sợ.
Thanh La cũng đứng thẳng ở trên hạm thủ, trong ánh mắt Hàn Băng như nước, toàn thân vạn phần cảnh giác.
Có thể ở trong hư không giống như sân vắng bước chậm tu luyện, tuyệt không phải là hạng người phổ thông! Hơn nữa lôi đình bốn phía ngay cả loạn lưu trong hư không cũng có thể trực tiếp cô lập ra, loại thủ đoạn siêu tuyệt này, Thanh La cũng chưa từng nghe thấy!
Thiếu niên kia tựa hồ nhận ra được Chiến hạm tồn tại, trên trán thanh tú hơi nhíu, chậm rãi mở mắt ra.
Ngay khi mí mắt phân hợp trong lúc đó, một tia chớp màu xanh ở trong đôi mắt không ngừng lấp lóe, tựa hồ con mắt kia hoàn toàn là do Lôi Điện biến thành. Lôi Điện chi ngục bốn phía vì đó biến đổi, bắt đầu cấp tốc co rút lại, hướng về thân thể hắn tuôn tới, trực tiếp hút vào trong cơ thể.
Rất nhanh, lôi ngục màu xanh khủng bố, dĩ nhiên giống như kẹo đường, trong nháy mắt bị thân thể của hắn thôn phệ sạch sẽ, chỉ còn dư lại một mảnh đen kịt. Ở trên thị giác, nếu không phải trong con ngươi hắn lập loè Lôi Điện màu xanh, hầu như rất khó thấy rõ phía trước có người.
Thanh La xem mà hít vào ngụm khí lạnh, đứng ở đầu Chiến hạm lớn tiếng quát:
- Phía trước là người phương nào?
Lý Vân Tiêu cùng mọi người của Thánh Hỏa điện cũng vọt ra ngoài Chiến hạm, giật mình nhìn thiếu niên kia.
Thiếu niên đối với Thanh La ngoảnh mặt làm ngơ, mà là ánh mắt vô cùng kinh ngạc ở trên người Lý Vân Tiêu hơi đảo qua một chút, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, trong mắt hồ quang lấp lóe, để lộ ra một loại tâm tình nào đó, nhưng bóng người ở trong hư không đen kịt lại càng ngày càng nhạt.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Hãy xưng tên ra!
Thanh La lần thứ hai hét lớn một lần, trong hư không này, nguyên bản xuyên hành đã khá là phiền phức, không dám manh động, nhưng toàn bộ Chiến hạm đều đi vào trạng thái chiến đấu, các loại trận pháp công kích toàn bộ kích hoạt, chỉ cần một đạo chỉ lệnh, tùy thời có thể oanh đối phương thành ntroát tan tra.
Thiếu niên vẫn như cũ vẻ mặt lãnh đạm, dùng âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy nói:
- Tiểu Côn?
Sau đó hắn nhắm mắt, chậm rãi khép hai con mắt lại, tia chớp màu xanh nhất thời biến mất. Cả người thiếu niên trực tiếp từ trong hư không lùi ra, biến mất ở phía trước, thật giống như chưa từng xuất hiện như thế.
Sắc mặt Thanh La cực kỳ khó coi, xoay đầu lại nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, ngưng tiếng nói:
- Ngươi biết người kia?
Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy không hiểu ra sao, mờ mịt lắc đầu.
Thanh La tựa hồ hơi có không tin, ngờ vực quan sát hắn, nhưng loại mờ mịt kia không giống như là giả. Nàng đối với đông đảo cao thủ của Thiên Nhất Các nói:
- Tất cả mọi người tăng cao cảnh giác, trong hư không này tựa hồ cũng không quá an toàn.
Mọi người lĩnh mệnh đồng thời lui ra, Lý Vân Tiêu cùng người của Thánh Hỏa điện cũng phẫn nộ mà quay về.
Đặc biệt Lý Vân Tiêu, cảm giác vô cùng phiền muộn, tựa hồ thiếu niên kia nhận thức mình, nhưng làm sao cũng nhớ không nổi có một người quen như thế.
Đột nhiên tâm niệm hơi động, trong Giới Thần Bi truyền tới một thanh âm cực kỳ non nớt, kêu lên:
- Tiểu Thanh?
Linh hồn của Lý Vân Tiêu trong nháy mắt huyễn ảnh vào Giới Thần Bi, hiện lên ở trên bầu trời Vực Giới, nhìn một cây nhỏ phía dưới, giật mình nói:
- Là ngươi đang nói chuyện sao? Ngươi nhận thức người vừa nãy kia?
Cây nhỏ này chính là bản thể của Côn Ngô thần thụ, ở dưới khí tức của Đại địa Tức Nhưỡng tẩm bổ, đã so với cây non lúc trước lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Một linh hồn dáng dấp tiểu tử xuất hiện ở bên ngoài cây nhỏ, dĩ nhiên có thể thoát ly bản thể bắt đầu chạy, hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói:
- Thật giống như là khí tức của Tiểu Thanh, có phải là hắn đang gọi ta hay không?
- Tiểu Thanh?
Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi động, thất thanh nói:
- Ngươi nói là Vạn Cổ Trường Thanh thụ?
- Ừ!
Côn Ngô thần thụ không ngừng gật đầu, lộ ra vẻ hoài niệm nói:
- Bao nhiêu năm, lúc đó thiên địa sơ sinh, ta cùng hắn đều là linh thụ đồng thời sinh ra, bất quá một nam một bắc, thiên địa cách xa nhau. Ở trong năm tháng vô cùng vô tận không có sinh linh, chỉ có hai người chúng ta gắn bó làm bạn, tuy rằng lẫn nhau không thể gặp mặt, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Sau đó các loại sinh linh bắt đầu xuất hiện, không ít người đánh chủ ý chúng ta, dần dần mất đi liên hệ. Không nghĩ tới dĩ nhiên lại cảm nhận được khí tức của hắn.