Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 641: Thi thể Vũ Tôn (2)

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu dần lạnh hạ xuống, trong lòng lạnh giọng nói: Mặc kệ ngươi là người nào, cái thế lực gì, dám động đồ đệ của ta, kết cục của các ngươi cũng đã là nhất định rồi!

- Hác, Hác..... đoàn trưởng Hác Liên đại nhân?

Đào Quán nói lắp mấy lần, lúc này mới cả kinh nói:

- Hác Liên đại nhân không phải bế quan đột phá Vũ Đế sao? Lẽ nào nơi bế quan này...

Lý Vân Tiêu ngâm tiếng nói:

- Không sai, hẳn là ở Yêu nguyên này. Muốn đột phá Vũ Đế, không phải chỉ dựa vào bế quan liền có thể làm được, cần cơ duyên cực lớn. Hắn ở trên Yêu nguyên này, chính là vì tìm kiếm cơ duyên của mình.

Trong lòng mọi người của Thánh Hỏa điện vẫn là vô cùng trầm trọng, tuy rằng cùng Lý Vân Tiêu đàm trở thành hợp tác. Nhưng đối phương bất quá là một tên đội trưởng mà thôi, nếu như Hác Liên Thiếu Hoàng đối với Cửu Thiên Đỉnh có tâm nhòm ngó, một tên đội trưởng như hắn cũng không làm gì được.

Còn có, một tên Vũ Tôn sắp đột phá Vũ Đế, có thể sẽ đối với Cửu Thiên Đỉnh không có tâm nhòm ngó sao?

Lý Vân Tiêu nhìn ra mọi người lo lắng, hoàn toàn tự tin cười nói:

- Chư vị yên tâm, Dong Binh đoàn ta nhất ngôn cửu đỉnh. Ta cũng có quyền đại biểu đoàn trường nói chuyện, nếu cùng các ngươi đạt thành quan hệ hợp tác, liền nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn!

Diệp Phàm cười khổ nói:

- Có câu nói này của Vân thiếu, ta liền yên tâm.

Nhưng dáng dấp kia của hắn nơi nào có nửa điểm yên tâm, cười cũng cực kỳ miễn cưỡng.

Mọi người thu thập tâm tình, đang muốn tiếp tục hướng về nơi Diệp Phàm cảm ứng lao đi, đột nhiên giữa bầu trời xuất hiện dị tượng, mây đen phun trào, sắc trời lập tức đen kịt lại.

- Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Vô lại tới nữa rồi?

Lý Vân Tiêu giật mình ngửa mặt lên trời nhìn, chỉ thấy trên bầu trời hôn ám bắt đầu hiện ra đạo đạo đường nét màu tím, như lưới đánh cá lan tràn ra, không ngừng có không gian bị lôi kéo ra vết nứt, các loại năng lượng mặt trái thẩm thấu vào.

Đào Quán cả kinh nói:

- Không được, là Truyền Tống Đại Trận! Có người từ ba vực khác tiến vào!

Ở trong đường nét màu tím kia, dần dần lộ ra một ít Chiến hạm, từ hình thái đến xem, dĩ nhiên là cấp tám U Minh Chiến hạm! Lực lượng cường đại ở trong không gian đẩy ra, đặt ở trong lòng đám người Lý Vân Tiêu, làm mọi người sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Vũng nước Yêu nguyên này, càng ngày càng vẩn đυ.c rồi!

Rất nhanh, đường nét màu tím tan hết, bầu trời khôi phục bình thường. Một chiếc Chiến hạm cấp tám, ngoài ra còn có hai chiếc Kim Dương Chiến hạm cấp bảy cũng thuận theo xuất hiện.

Ba chiếc Chiến hạm trước sau liên kết, che kín bầu trời, giống như Vô, đem đại địa che đậy giống như đêm tối, không có nửa điểm ánh mặt trời.

Trên ba chiếc Chiến hạm, tựa hồ có bóng người lấp lóe, hơn nữa đã phát hiện đám người Lý Vân Tiêu phía dưới, một tên bạch y nam tử xuất hiện ở đầu U Minh Chiến hạm, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía dưới.

Nam tử giơ tay lên, vung lên mà xuống.

Ba chiếc Chiến hạm nhất thời vận chuyển, trận pháp phức tạp lưu quang chuyển động, các loại năng lượng khuếch tán ra. Một cái tiểu trận màu vàng óng thắp sáng ở trước hai chiếc Kim Dương Chiến hạm, bỗng nhiên phát sinh một đạo ánh sáng xung kích cường đại bắn xuống, Chiến hạm khổng lồ ở dưới lực phản chấn kia dĩ nhiên cũng hơi lùi về sau.

Hai đạo ánh sáng cường đại hướng về mọi người Lý Vân Tiêu oanh kích xuống, đem bầu trời hôn ám soi sáng giống như ban ngày!

- Kim Dương Chiến hạm xích không công kích! Mọi người tránh mau!

Đào Quán hét lớn một tiếng, vội vàng bay ra xa. Tám người toàn bộ bay lên, lấy tốc độ nhanh nhất né tránh. Ánh sáng xung kích kia uy thế cường đại, đủ khiến bất kỳ một tên Vũ Tôn cường giả nào trở xuống mất mạng!

Ầm!

Hai đạo công kích trực tiếp rơi vào trên Yêu nguyên, như kim liên toả ra, năng lượng cuồng bạo nối liền cùng một chỗ, hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán đi, âm thanh đinh tai nhức óc, ánh sáng đâm nhói mắt người.

Tất cả mọi người của Thánh Hỏa điện là Vũ hoàng cường giả, loại uy lực công kích kia tuy rằng cường đại, nhưng muốn tránh né lại không phải việc khó.

Trên mặt đất bị hai đạo công kích nối liền nhau kia nổ ra một cái hố đen sâu không thấy đáy, bộ thi thể Vũ Tôn kia cũng trong nháy mắt biến thành hư vô, tro cũng không thừa.

Đúng lúc này, trên U Minh Chiến hạm phát sinh hào quang cường đại, một công kích vô cùng bá đạo đang ở trong trận pháp hội tụ năng lượng, tản mát ra ánh sáng giống như Thái Dương, toàn bộ bầu trời hôn ám bị soi sáng giống như ban ngày.

- U Minh nhất kích!

U Minh Chiến hạm giống như quái thú lâm lập trên trời cao, từ trong miệng phun ra một đạo công kích, như thiên uy Lôi Thần, ầm ầm lâm thế!

Phạm vi công kích rộng rãi, so với hai đạo công kích của Kim Dương Chiến hạm chồng chất lên nhau còn muốn lớn hơn. Uy lực càng là tăng cường gấp mấy lần, ánh sáng trải qua không gian, toàn bộ không gian như mặt nước phá tan, rời ra vỡ vụn.

Hơn nữa đạo công kích này, là trực tiếp nhắm vào ba tên Vũ Hoàng cường giả mà đi.

Có thể là đối phương cảm thấy đạo công kích này còn chưa đủ gϊếŧ chết Vũ Tôn, vì lẽ đó trước gϊếŧ vài con giun dế lâu la, trong ba người này thì có Diệp Phàm ở bên trong.

Phùng Chư cùng Thích Quang kinh hãi, khí thế trên người mãnh liệt bộc phát ra, muốn đi tới cứu viện. Diệp Phàm cũng hoảng sợ, nhưng rất nhanh trấn định lại, dưới chân đạp ra một chuỗi bước tiến kỳ huyễn, loại bước tiến này tựa hồ còn có chứa thuộc tính không gian, chỉ vài bước dĩ nhiên đi ra phạm vi công kích.

Hai gã Vũ hoàng khác thì không có thực lực cường đại như thế, nhất thời sợ đến mồ hôi lạnh tràn trề, đạo công kích kia không chỉ có uy lực tuyệt cường, hơn nữa còn có uy thế cuồn cuộn hạn chế hành động của bọn họ, ngay cả nhúc nhích một thoáng cũng dị thường khó khăn.

Ngay trong lúc tuyệt vọng, một bóng đen hiện lên ở trước mặt, đột nhiên lớn lên, dĩ nhiên là một cái Cổ chung hướng bọn họ hạ xuống, trong nháy mắt đem hai người tráo nhập trong đó.

Ầm!

U Minh nhất kích nổ xuống ở trên Cổ chung, năng lượng cường đại bạo tán, còn có từng đạo từng đạo sóng âm tuyệt cường đánh văng ra, bốn phía Cổ chung hiện ra từng vòng hoa văn màu đen, dĩ nhiên là bị sóng âm cùng năng lượng đè ép tạo thành vết nứt không gian!

Vết nứt kia không ngừng rộng ra, đem các loại năng lượng nuốt chửng ở trong đó.

Tuy rằng Cổ chung sừng sững ở trên đại địa, nhưng thật giống như không ở trong phương không gian này, không bị lực lượng lôi kéo kia ảnh hưởng nửa phần, bất động như núi.

Năng lượng xung kích hồi lâu, mới dần dần tiêu tan. Trong phạm vi mấy dặm, ngoại trừ địa phương có Cổ chung bọc lại còn nguyên vẹn, thì toàn bộ vỡ thành phấn vụn, hình thành một lạch trời to lớn, xa xa trải ra.

Bạch y nam tử trên U Minh Chiến hạm kia con ngươi áp súc, nhìn chằm chằm Cổ chung phía dưới, lộ ra vẻ khϊếp sợ.

Vừa nãy U Minh nhất kích kia chính là công kích mạnh nhất của Chiến hạm cấp tám, chiếc Cổ chung phía dưới dĩ nhiên lông tóc không tổn hại, nguyên nhân chỉ có một khả năng là...