Hắn giận tím mặt nói:
- Quả nhiên là tới quấy rối, các ngươi là người nào, cút ngay!
Vẻ mặt hai người cảnh giác, lấy binh khí ra phòng bị.
Đoạn Việt cau mày nói:
- Tiểu tử ngươi thực sự có lòng dạ chơi đùa sao, trực tiếp xông vào là được, nói nhiều với tiểu lâu la canh cổng này làm cái gì?
Đinh Linh Nhi cũng nói:
- Không nên lãng phí thời gian với bọn chúng.
Lạc Vân Thường trực tiếp cầm một thanh búa lớn trong tay, không nói hai lời bổ xuống..
- Ti, thật mạnh! Nhanh bẩm báo sư môn!
Hai người sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi, lập tức chạy vào trong sơn môn, trong nháy mắt đã không còn bóng người.
- Không tốt, môn chủ, không tốt, có người đến đập phá quán!
Hai gã đệ tử canh cổng nhanh chong chạy vào bên trong, không ngừng hô to. Những đệ tử đang đi lại đưa mắt nhìn, cả đám nhíu mày, ánh mắt vô cùng quái dị.
Thiên Châu Môn sừng sững tại Hỏa Ô đế quốc không nói trên vạn năm, ít nhất cũng mấy ngàn năm, cho tới bây giờ không có người nào nghe nói có kẻ tới phá quan. Trên mặt bọn họ không phải là tức giận, chính là kinh ngạc và tò mò.
- Thất kinh cái gì, còn thể thống gì! Phạt hai người các ngươi ra sau núi cấm đoán ba tháng.
Một gã trưởng lão chậm rãi đi ra khỏi đại điện, trên mặt mang theo ngạo khí và tàn khốc, chỉ vào hai có người nói:
- Là người nào dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ?
Vẻ mặt hai đệ tử này sầu khổ, một người trong đó nói:
- Không biết tính danh, hai nam hai nữ, thực lực trên hai người chúng ta.
- Dừng lại!
Một tên đệ tử đứng gần đó nói:
- Thực lực không bằng hai người các ngươi mà dám tới Thiên Châu Môn chẳng phải tìm chết sao?
Sắc mặt tên trưởng lão trầm xuống, càng tức giận nói:
- Ngay cả họ tên đối phương cũng không biết mà hấp tấp chạy trở về, mặt mũi Thiên Châu Môn đã bị các ngươi làm mất hết! Cấm đoán cải thành một năm!
- Ha ha, không có thông báo tính danh là sơ sẩy của ta. Thành chủ thành Viêm Vũ Lý Vân Tiêu đặc biệt tới bái sơn, thuận tiện thu sổ sách.
Bốn người Lý Vân Tiêu chẳng biết lúc nào xuất hiện trước chủ điện Thiên Châu Môn, thật giống như đột nhiên xuất hiện ở đây. Đệ tử bốn phía cả kinh nhao nhao lui ra phía sau.
Đồng tử tên trưởng lão kia co rút lại, nội tâm trầm xuống.
Làm cho bọn họ kinh hãi nhất không phải là bộ pháp xuất quỷ nhập thần của bọn họ, mà là cái tên như sấm bên tai, như sao chổi xẹt ngang trời: thành chủ thành Viêm Vũ Lý Vân Tiêu!
Tên trưởng lão kia đổ mồ hôi lạnh, tiến lên phía trước nói:
- Thì ra là Vân Tiêu thành chủ, không có tiếp đón từ xa, tại hạ Thiên Châu Môn Hứa Hạo.
Thành Viêm Vũ có bảy đạo phòng ngự tiếp được một quyền của Vũ Đế, đây là trận chiến kinh động thiên hạ, đã xâm nhập vào nội tâm của mỗi võ giả trong Hỏa Ô đế quốc. Mặc dù Lý Vân Tiêu vào lúc này biểu hiện ra thực lực chỉ là Vũ Vương, nhưng bất luận kẻ nào, kể cả ba đại môn chủ cũng không muốn chiến với hắn một trận.
Huống chi còn có Thiên Cầm Vũ Đế Lệ Hoa Trì chính miệng nói muốn bảo vệ thành Viêm Vũ, có trời mới biết quan hệ của Lý Vân Tiêu và Lệ Hoa Trì là như thế nào, làm không tốt ngày nào đó phong hào Vũ Đế đến thăm, điểm một ngón tay cũng có thể diệt môn các ngươi.
Lý Vân Tiêu ôm quyền cười nói:
- Dễ nói dễ nói, ta hôm nay tới đây chỉ thu sổ sách mà thôi, không có ý tứ gì khác.
- Thu sổ sách?
Hứa Hạo nhướng mày, sắc mặt trầm xuống, nói:
- Vân Tiêu thành chủ, Thiên Châu Môn không có quan hệ với các ngươi, sao lại nói thế?
Lý Vân Tiêu ném hai giấy nợ tiền của Vương Cường ra, nói:
- Hứa trưởng lão tự xem đi.
- Ti! Hai tỷ trung phẩm nguyên thạch?
Hứa Hạo đã giật mình, tức giận nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi tới đây phá quán a! Cứ việc ra tay, Thiên Châu Môn ta không phải dễ khi dễ!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Hứa trưởng lão an tâm một chút chớ vội, tự mình xem kỹ đi, phiếu nợ này chính là thật đấy.
Hứa Hạo vẻ mặt không tin, nhưng vẫn cúi đầu nhìn kỹ một lần, cau mày nói:
- Nếu thật là phiếu nợ, vậy thì phải bẩm báo môn chủ xử lý, bốn vị xin chờ một chút.
Thân ảnh hắn lóe lên, chạy vào trong đại điện.
Rất nhanh, trong đại điện dường như truyền ra năng lực chấn động. Lúc này một đám người xuất hiện, khí thế ngập trời, ánh mắt lăng lệ, tu vị thấp nhất cũng là Vũ Tông!
Vương Tùng Hạc đi ra khỏi đám người, ánh mắt âm trầm nhìn Lý Vân Tiêu thật lâu không nói.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, đám người nhanh chóng mở ra một con đường, bốn người mang một gã nam tử đi tới đặt xuống đất.
Toàn thân nam tử kia máu tươi đầm đìa, không ngừng kêu rên, vô cùng thê thảm, đúng là Vương Cường.
Vương Tùng Hạc chậm rãi mở miệng nói:
- Tiểu nhi không hiểu chuyện, viết phiếu nợ lung tung. Đây là chuyện giữa ngươi và hắn, không quan hệ tới Thiên Châu Môn. Hiện tại ta đánh hắn một trận, giao cho Vân Tiêu thành chủ toàn quyền xử lý.
Lý Vân Tiêu nhìn qua Vương Cường đang rêи ɾỉ, hừ lạnh nói:
- Vương môn chủ bàn tính thật tốt ah, đánh một trận có thể chống đỡ được hai tỷ trung phẩm nguyên thạch sao? Tại Tu Di Sơn ta cứu con ngươi đã hao phí sạch pháp bảo, đắc tội tất cả cao thủ một lần. Những vật này chỉ có giá trị một trận đòn hiểm sao?
Hắn kéo Đoạn Việt qua, đẩy lên phía trước nói:
- Có chuyện tốt như vậy, kính xin môn chủ cũng đánh thủ hạ ta một lần đi.
- Đclmm!
Đoạn Việt miệng mắng một câu, đẩy tay Lý Vân Tiêu ra sau đó đi trở về.
Vương Tùng Hạc nhíu mày nói:
- Vân Tiêu thành chủ cảm thấy như thế nào cho phải? Số tiền kia không nói tới không có quan hệ với Thiên Châu Môn, cho dù có quan hệ thì Thiên Châu Môn cũng không cấp nổi. Nợ nần là do tiểu nhi thiếu nợ, ngươi muốn tìm thì tìm hắn đi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Vương môn chủ, ở trước mặt ta đừng giả nghèo, đây là ngươi không phải. Nếu quả thật không để nói, oan có đầu nợ có chủ, ta sẽ cầm mạng của Vương Cường để bù nợ.
Hắn lấy Tử Dĩnh Thanh Tác Kiếm ra, sát khí nổi lên bốn phía, dần dần điểm lên cổ họng Vương Cường.
Trong mắt Vương Cường đầy sợ hãi, tròng mắt như lồi ra, toàn thân run rẩy lợi hại.
Vốn cho rằng mình ở Tu Di Sơn tăng thực lực lên một tinh, sau khi trở về đạt được Vương Tùng Hạc tán dương, còn ban thưởng một kiện lục giai huyền khí. Ai biết Hứa Hạo cầm phiếu nợ đi vào, liền lập tức bị Vương Tùng Hạc một chưởng đánh thổ huyết.
Thời điểm ở trong Tu Di Sơn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Lý Vân Tiêu thật có can đảm cầm phiếu nợ đi tới Thiên Châu Môn. Đợi đến lúc Tinh Túc lão quái hàng lâm thành Viêm Vũ, dẫn tới hai đại phong hào Vũ Đế đều hiện thân thì nội tâm của hắn trầm xuống, biết rõ chuyện này không thể chạy thoát.
- Tha mạng, Vân Tiêu thành chủ tha mạng ah!
Vương Cường sợ tới mức nước mắt đều chảy ra, không ngừng run rẩy. Hắn cũng biết ý định của phụ thân, chính là đánh bạc Lý Vân Tiêu không dám thật gϊếŧ mình ở trong Thiên Châu Môn, như vậy chuyện phiếu nợ hai tỷ sẽ lừa dối qua.
Nhưng Lý Vân Tiêu há có thể dùng lẽ thường mà suy đoán, nếu thật ra tay, mạng của mình...