Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Vật kia chờ ta khôi phục đến Cửu Thiên đỉnh phong mới lấy từ ngươi. Ta có một bằng hữu hôn mê bất tỉnh, cần ngươi cứu chữa.
Côn Ngô Thần Thụ nói:
- Chính là người kia lần trước được Dưỡng Hồn Mộc thoải mái sao?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Không sai!
Mộng Vũ vẫn ngủ mê không tỉnh, vốn cho rằng không cần bao lâu, không thể ngờ thời gian dài như thế vậy mà không có một điểm đổi mới, làm cho hắn vạn phần lo lắng.
Côn Ngô Thần Thụ nói:
- Ta cũng có thể cảm giác được nàng tồn tại, hồn phách của nàng vạn phần nguyên vẹn, ta cũng không biết vì sao không tỉnh. Ngươi có thể trực tiếp nghĩ biện pháp tiến vào trong thế giới tinh thần của nàng điều tra đi.
Côn Ngô Thần Thụ nhìn qua Lý Vân Tiêu hờ hững không nói, nói:
- Như thế nào, sợ?
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nhìn hắn một cái:
- Ta biết rõ.
Tinh thần không gian là một nơi hết sức kỳ lạ, nhưng lại vô cùng hung hiểm. Một khi không gian sụp đổ mà không kịp thoát ra ngoài, chắc chắn phải chết trong đó. Mặc dù Lý Vân Tiêu chuyên tu tinh thần công kích cũng không dám tùy ý tiến vào thế giới ý thức của người khác.
Hắn đang định rời đi, Côn Ngô Thần Thụ đột nhiên mở miệng nói:
- Mang ta chuyển qua người cô bé kia đi thôi, ngươi tiến thế giới tinh thần của nàng, ta sẽ hộ pháp.
Lý Vân Tiêu vung tay lên, liền xuất hiện tại Phương Thốn sơn.
- Sư phó!
Mộng Bạch vẫn thủ hộ bên cạnh Mộng Vũ, vừa thấy Lý Vân Tiêu lập tức đại hỉ.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, giật mình dò xét Mộng Bạch, nói:
- Mộng Bạch, ngươi vì sao tiến bộ nhanh như thế? Thân thể có cái gì không khỏe không?
Mới một thời gian ngắn không thấy, Mộng Bạch đã trực tiếp vượt qua cửu tinh, đạt tới cửu tinh Võ sư đỉnh phong.
Mộng Bạch cười hì hì nói:
- Tiến bộ nhanh còn không tốt sao? Ta vẫn khổ luyện thể thuật mà sư phó dạy, dư thừa thời gian thì ngồi xuống hấp thu nguyên khí.
Lý Vân Tiêu ai thán, nói:
- Thiên địa thật sự có người nghịch thiên sao? Tốc độ tu luyện của ngươi như vậy, sư phụ làm sao sống nổi?
Phanh!
Trên vách đá sơn động bị nghiền nát, Tiêu Khinh Vương nghe tiếng mà tới vừa vặn gặp hai người, nhìn thấy tu vị Mộng Bạch thì trực tiếp đâm đầu vào vách tường. Hắn khổ tu hồi lâu, còn phải nhờ sự giúp đỡ linh khí trong Giới Thần Bi mới có thể tu luyện tới tứ tinh Vũ Tông.
Rầm rầm rầm!
Hắn một người ở trong góc tự kỷ.
Lý Vân Tiêu không coi ai ra gì nói:
- Ngươi và Tiêu Khinh Vương hộ pháp cho ta, ta muốn đi vào không gian ý thức của tỷ tỷ ngươi, nhìn xem nàng xảy ra chuyện gì.
Mộng Bạch nghe xong, đại hỉ nói:
- Như vậy tỷ tỷ của ta có thể tỉnh lại sao?
Lý Vân Tiêu nói:
- Nếu có thể đủ tìm được nguyên nhân, có lẽ không có vấn đề. Trong khoảng thời gian này nhớ rõ không thể để cho bất cứ kẻ nào quấy rầy ta.
- Ân!
Mộng Bạch gật đầu, nói:
- Ta nhất định sẽ không để cho người nào tới gần sư phụ.
Tiêu Khinh Vương cũng biết chuyện nghiêm trọng, thay hắn bắt đầu hộ pháp.
Lý Vân Tiêu nhìn qua Mộng Vũ đang nằm ở đó, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt như thường, chẳng khác gì mỹ nhân đang ngủ. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng, sau đó xuất thần.
- Bắt đầu đi!
Hắn cuối cùng thở dài một hơi, ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm nghiền.
Mi tâm có một đạo kim quang bắn ra ngoài, trực tiếp bắn vào trong mi tâm Mộng Vũ. Trên người Mộng Vũ xuất hiện kim quang không ngừng lưu động.
Thân niệm Lý Vân Tiêu tiến vào trong thức hải của Mộng Vũ, đột nhiên bên người có hiển ảnh Yêu Long bay tới, hắn kinh ngạc nói:
- Sao ngươi cũng tới?
Yêu Long cười nói:
- Ta bản thân chính là linh hồn thể, chỉ là không gian ý thức của một Võ Sĩ, còn không phải muốn tới thì tới sao?
Lý Vân Tiêu nổi giận nói:
- Hồ đồ! Ngươi theo ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không biết tính nguyên hiểm của không gian ý thức sao?
Yêu Long lộ ra vẻ khinh thường, nói:
- Ngươi quá lo rồi, dùng thần thức ngũ giai thuật luyện sư của ngươi, còn có Côn Ngô Thần Thụ hộ pháp, không gian ý thức ngươi vẫn qua lại tự nhiên đấy.
Lý Vân Tiêu không nói nhiều, trực tiếp đi lên phía trước, dẫm lên người Yêu Long tiến lên.
Không gian tinh thần của Mộng Vũ vẫn đen kịt, hiển nhiên giờ phút này đang hôn mê, cũng không có bất kỳ ý thức nào. Lý Vân Tiêu du đãng không mục tiêu trong đó, thần sắc càng ngày càng ngưng trọng.
- Tiểu cô nương này thật chết đi sao? Cả không gia ý thức vậy mà đen kịt rồi.
Trong không gian ý thức của người bình thường, cho dù là hôn mê bất tỉnh cũng sẽ có ý thức loạn lưu, ngày bình thường sẽ xuất hiện đoạn trí nhớ ngắn.
Nhưng mà nơi này vô cùng tĩnh mịch, không có bất kỳ ý thức tồn tại.
Yêu Long chỉ là thuận miệng nói nhưng lại cảm nhận lệ khí trên người Lý Vân Tiêu truyền đến, lập tức ngậm miệng không nói. Hắn cũng không muốn chọc giận người này, tính cách Cổ Phi Dương hắn hiểu rõ nhất.
- Đó là?
Đồng tử Yêu Long đột nhiên co rụt lại, nhìn qua phía dưới nói:
- Ngươi nhìn, hình như là một cánh cửa?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Thật là cánh cửa, đi xuống xem một chút!
Yêu Long lao xuống, xuyên qua không gian đen kịt tiến tới gần cánh cửa, chỉ thấy cánh cửa này có vòng đồng còn lóe sáng. Nếu không căn bản khó mà nhìn ra được.
- Tại sao lại như vậy?
Yêu Long kinh ngạc nói:
- Đây là không gian ý thức a, vì sao lại có cánh cửa?
Thần sắc Lý Vân Tiêu vô cùng ngưng trọng, dường như phát giác cái gì, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Hắn bước lên, cầm lấy vòng đồng kéo một cái.
Ầm ầm!
Cánh cửa truyền ra sức lực to lớn, trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài.
Trên cánh cửa hiện ra hào quang màu xanh da trời, trong vòng tròn còn có hình sáu cạnh chỉnh tề, một đám văn tự từ sáu cánh này bắn ra bốn phương tám hướng, tạo thành đồ án cổ quái.
- Đây là!
Đồng tử Lý Vân Tiêu bỗng nhiên co rút lại, hoảng sợ thất thanh nói:
- Làm sao lại như vậy? Đồ án này...
Yêu Long cũng chấn động, có thể đánh bay thần thức ngũ giai của Lý Vân Tiêu không phải không gian tinh thần của Võ Sĩ có thể làm được. Hắn đột nhiên nói:
- Ngươi nhận ra đồ án này sao?
Lý Vân Tiêu giống như nhìn thấy chuyện bất khả tư nghị nhất thế gian, có chút thất thần thì thào lẩm bẩm:
- Như thế nào..., làm sao có thể...
Hai mắt của hắn đỏ bừng, cơ hồ là rống to lên:
- Yêu Long, chẳng lẽ ngươi quên sao? Ngươi nhìn kỹ đồ án này xem, đây chính là tiêu chí của vị đại nhân kia.
Toàn thân Yêu Long chấn động, hai mắt nhìn chằm chằm vào đồ án kia, dường như nhớ lại cái gì, khϊếp sợ thất thanh nói:
- Là người nọ! Xảy ra chuyện gì? Ấn ký của người nọ vì sao xuất hiện ở chỗ này?
Lý Vân Tiêu dần dần tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm vào vòng đồng thật lâu.
Yêu Long nói:
- Nếu là người nọ thi ấn ký, dùng thực lực của ngươi hiện tại không thể phá vỡ. Vẫn nên ra ngoài nghĩ biện pháp thôi.
Lý Vân Tiêu hai mắt khép hờ, dường như khôi phục tâm tình từ trong thất thần vừa rồi, nhàn nhạt nói ra:
- Nếu như có thể đi thì ta đã sớm đi rồi.