Lý Vân Tiêu nhìn xem phía trên đám nước biển âm u kia, bị Phượng Hoàng Chân Hỏa chi lực bức khai mở ra, dĩ nhiên không có trực tiếp rớt xuống, lại như cũ còn lơ lửng bên trên. Điều đó lại mang đến cho mọi người một loại cảm giác áp lực càng ngày càng mạnh, phảng phất như có dấu hiệu trước khi trời sập đất lún.
– Đúng vậy, chạy mau! Nước biển này dũng mãnh tiến đến mà nói, đừng nói ta cùng lão Đoạn coi như là các ngươi đám hải ngư này cũng chưa chắc sống sót.
– Thánh, Thánh sứ đại nhân.
Thiết Phẩm cơ hồ khô quắt đột nhiên mở miệng nói ra:
– Thánh sứ đại nhân, vừa mới xuất hiện tại trên bầu trời, sẽ không phải là Tuần Hải Dạ Xoa đại nhân trong Thủy Tinh Cung?
Thanh âm của hắn cực kỳ khàn khàn, hơn nữa cơ hồ mang theo tơ máu.
– Ừm, thì sao nào? Bóng đen thui kia đúng là Tuần Hải Dạ Xoa.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Đến lúc này như thế nào còn có tâm tư hỏi cái này?
– Chi!
Tuy rằng nội tâm sớm có suy đoán, nhưng đạt được Lý Vân Tiêu khẳng định, sau đó mấy tên Hỏa Ngư Tộc nhân càng là toàn thân run rẩy thoáng một phát, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ bị giật mình không nhẹ.
Thiết Phẩm run rẩy nói:
– Đại, đại nhân, Tuần Hải Dạ Xoa đại nhân kia, trong truyền thuyết đó là Cửu Thiên cảnh giới cường giả ah! Hơn nữa dạ xoa nhất tộc, tại Tứ đại hải vực đó là tồn tại gần với vương tộc, cũng là hải tộc cường giả cấp độ S ah! Lại, lại bị ngài quát tháo thoáng một phát liền dọa chạy?
– Cái gì? Vũ đế cường giả!
Đoạn Việt cũng là sợ tới mức không nhẹ, thất thanh nói:
– Khó trách đi đến vô tung, dĩ nhiên là trực tiếp xé mở khe hở, tiến hành “xuyên qua không gian”! Tiểu tử ngươi thật sự là gan lớn nghịch thiên, vậy mà dựa vào Phượng Hoàng chi hỏa dọa chạy Vũ đế cường giả! Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, đánh chết ta cũng không tin ah!
Hắn tuy rằng đã giật mình, nhưng rất nhanh liền minh bạch mấu chốt trong đó. Nhất định là thần hỏa chi uy kia mới dọa chạy được đối phương, nếu không chỉ bằng vào tu vị Vũ Quân hiện tại của hắn, tuyệt đối ngăn không được một ngón tay của người ta.
– Ừm? Võ…. Vũ Quân?
Đoạn Việt nghĩ vậy, trong lúc đó đồng tử nhảy dựng, trong hai tròng mắt tuôn ra tinh mang gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, như là gặp quỷ rồi, bỗng nhiên hô lên như điên vậy:
– Ngươi, ngươi, ngươi…
Hắn hung hăng nuốt mấy ngụm nước miếng, thật giống như “con vịt” bị người ta bắt lấy yết hầu vậy, cạc cạc kêu lên:
– Võ, Vũ Quân! Ngươi dĩ nhiên trực tiếp bước vào một đại cảnh giới, vọt tới Vũ Quân? Con mẹ nó, tổ cha nó, tiên sư mày, lão tử không phải nằm mơ a? Ngươi mau đánh ta một phát, xem xem có phải đang nằm mơ hay không!
– Phanh!
Không lưu tình chút nào một quyền oanh ra, đáy biển không khí mỏng manh, nhưng là phát ra thanh âm áp bách bén nhọn, trực tiếp oanh ở trên mặt của Đoạn Việt, đem hắn đánh bay ra ngoài.
– Hắc hắc, Bá Thiên thân thể, quả nhiên không tệ!
Hắn thoả mãn nhìn quyền đầu của mìn, cười hắc hắc nói. Dưới một quyền này không có sử dụng nửa phần chân khí, thuần túy chính là dựa vào lực lượng thân thể, dĩ nhiên một quyền đánh bay Vũ Hoàng tồn tại.
– Oa, đau quá!
Đoạn Việt bụm mặt, cơ hồ là khóc tang mà chạy tới:
– Cho ngươi đánh, ngươi rõ ràng đánh vào mặt! Oa, tiểu tử ngươi đến cùng là chuyện gì xảy ra? Quá phá vỡ thưởng thức, loại tốc độ tu luyện này của ngươi, còn lại để cho đám được xưng là thiên tài trên đại lục kia, yêu nghiệt người sống thế nào a? Còn để cho chúng ta những người bình thường này sống kiểu gì a? Thượng Thiên thực mẹ nó bất công ah!
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:
– Đi nhanh lên a. Còn tiếp tục dây dưa, đừng nói nước biển này sắp trút xuống, tên Tuần Hải Dạ Xoa kia sau khi trở về báo cáo, chưa biết chừng Khâm Minh tiếp theo đây sẽ xé rách không gian trực tiếp đi đến. Tới lúc ấy ai cũng đều xong đời.
Vừa nghe đến Tuần Hải Dạ Xoa cùng Khâm Minh, Thiết Phẩm mấy tên Hỏa Ngư Tộc này lập tức toàn thân run rẩy không ngừng, vội vàng xoay người rời đi. Nước biển trút xuống tuy rằng khủng bố, nhưng bọn hắn cũng tự nhận là còn có chống đỡ được, nhưng vị dạ xoa cùng hải vương kia chỉ là nghĩ thôi cũng đã khiến cho hai chân bọn hắn như nhũn ra. Đây cũng là đẳng cấp uy áp hải tộc vô số năm qua tạo thành chấn nhϊếp linh hồn.
Đoạn Việt cũng không dám la lối nữa, tám người cộng đồng căng ra một bong bóng cực lớn, đặt mình trong đó, thật giống như chiến xa hướng phía bên trong nước biển vô tận bơi đi. Dù sao Lý Vân Tiêu cùng Thiết Lăng Thiết Phi vẫn chưa thể lâm không phi hành được. Dưới mọi người hợp lực, rất nhanh đã nhảy vào trong nước biển.
Tựa hồ lần này xúc động nguyên bản đã ở vào biên giới nước biển, sau khi mấy người nhảy vào, lập tức tứ phía nước biển điên cuồng hướng tới khu vực chân không kia dũng mãnh đi vào. Một vòng xoáy đáy biển cực lớn trong khoảnh khắc hình thành. Tám người nhao nhao sắc mặt đại biến, Lý Vân Tiêu đem các loại đan dược trên người toàn bộ cống hiến ra, lại để cho mọi người ăn vào từng viên khôi phục thể lực, chèo chống bong bóng cực lớn không đến mức bị nổ tung.
– Ầm ầm!
Vòng xoáy dần dần mở rộng, không biết cuốn vào trong phạm vi bao nhiêu hải vực, vốn là tại cách đó không xa đám hải tộc kia cũng đồng thời bị lực kéo, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, toàn bộ cuốn vào. Vòng xoáy này tựa hồ không chừng mực lan tràn ra tại đáy biển, không biết qua bao lâu, mới dần dần gần như bình tĩnh. Nhưng là trong vòng phạm vi mấy trăm dặm, toàn bộ hủy hoại chỉ trong chốc lát, chỉ còn lại có dấu vết bùn cát cực lớn yên lặng tại đáy biển.
– Phốc!
Một bóng người trực tiếp từ trong bùn chui đi ra, điên cuồng nôn ra mấy ngụm cát, toàn thân nước bùn từng chút một bong ra, rất nhanh đã lộ ra một thân hình trơn bóng như ngọc. Đúng là Lý Vân Tiêu, tuy rằng lực trùng kích của vòng xoáy rất lớn, thậm chí liền bong bóng của bọn hắn đều bị đè ép nổ tung, nhưng đối với thân thể lại không có tạo thành bao nhiêu tổn thương. Xem ra trình độ cường hãn của chí cường bá thể vẫn ở ở trên bản thân dự tính.
Hắn nhìn qua đáy biển mênh mông, thần thức lập tức phóng xạ ra, bắt đầu tìm tòi những người còn lại. Vòng xoáy chi lực tuy rằng cường đại, nhưng Thiết Phàm bọn hắn dù sao cũng là hải tộc, không đến mức có chuyện. Duy nhất phải lo lắng chính là tộc trưởng Thiết Phẩm, sợ rằng khó có thể thừa nhận trùng kích như thế.
– Ừm? Đây là…
Ánh mắt của hắn có chút đưa lên, nhìn qua một chỗ ở bên trong bùn nước xa vài trăm thước, một người đang giãy dụa bò dậy, bộ dáng chật vật không chịu nổi.
Người nọ từ trong bùn lầy giãy dụa đứng lên, sau đó lẳng lặng trôi ở trong nước biển, miệng thở hổn hển, nhớ lại đủ loại chuyện vừa rồi phát sinh, trong hai tròng mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Đột nhiên một đạo kiếm quang chớp động, bên trong đáy biển ẩn ẩn truyền đến tiếng hổ gầm, một con huyết sắc mãnh hổ hóa thành kiếm quang hướng tới hắn gào hét mà đến.
– xxxx con mẹ nó!