Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 227: Mượn đỉnh (1)

Tân Như Ngọc cười nhạt nói:

– Đừng xem điều kiện này dụ người như vậy, nhưng chỉ là đi làm bia đỡ đạn mà thôi. Viêm Vũ Thành Thành chủ này ta cũng rất có hứng thú muốn gặp gỡ. Không quá ba ngày, sợ là người của Huỳnh Dương gia cùng Trình gia sẽ gϊếŧ đến tận cửa, hắn đây là muốn thu thập bia đỡ đạn mà thôi. Đến thời điểm người chết rồi, tự nhiên sẽ không trả thù lao.

– Thì ra là như vậy!

Trên mặt Nhạc Cửu Lâm lộ ra vẻ bừng tỉnh, nhìn từng cái từng cái võ giả phía dưới kích động không thôi, lộ ra ý cười gằn.

– Tiểu muội muội, nếu muốn gia nhập, quy trình như thế nào?

Một tên võ giả cao giọng hỏi, trên mặt tỏa ánh sáng hiển nhiên là động lòng. Hết thảy võ giả hầu như đều là tâm tư giống nhau, có bán lực hay không sau này hãy nói, trước tiên đem đồ vật chiếm được mới là chính đạo.

Mộng Vũ gò má đỏ chót nói:

– Ngày mai đến phủ thành chủ Viêm Vũ Thành báo danh liền được.

– Được! Ngày mai ta là cái thứ nhất đi!

Võ sĩ kia mừng lớn nói. Người còn lại cũng dồn dập lộ ra hứng thú, phụ họa nói:

– Coi như không báo danh, đi xem cũng tốt a.

Ở trên lầu, trong phòng khách quý Chu gia, Chu Xuyên nhìn một đám võ giả phía dưới kích động không thôi, cau mày nói:

– Viêm Vũ Thành Thành chủ này thật giống như là Lý Vân Tiêu cùng thiếu gia đánh cược chiến kia a?

Sử Duệ Đạt ngạc nhiên nói:

– Ta cũng nghe nói việc này, thật giống như ở thời điểm thái tử Thiên Thủy quốc đăng cơ, bác mặt mũi của Ngọc Sơn thiếu gia, nghe nói còn chỉ là thiếu niên tu vi Võ sư.

Bàng Thành Văn cười lạnh nói:

– Võ sư cũng muốn cùng Ngọc Sơn thiếu gia chiến? Si nhân nằm mơ! Ta nhìn hắn chiêu thu lượng lớn võ giả như vậy, chính là dự định chơi xấu. Chỉ lo đến thời điểm thiếu gia tức giận tìm hắn gây sự, vì lẽ đó chiêu mộ những người này, để ngừa Chu gia chúng ta.

– Hừ, một đám ô hợp!

Chu Xuyên khinh thường nói:

– Chờ thiếu gia đột phá đến Vũ Vương, tự nhiên sẽ tìm người này tính sổ! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức trở về, thiếu gia còn chờ tìm hiểu Ngũ Hành Đỉnh đây này!

Ba người nhất thời lóe lên, liền biến mất khỏi phòng khách quý.

Vương Ốc Sơn tọa lạc ở ngoài Viêm Vũ Thành, cách hơn ba mươi dặm, là chỗ phải qua khi về Hỏa Ô Đế Quốc.

Một chiếc Thanh Lang Huyền Phù Chiến Xa ở trên không trung nhanh chóng bay vυ't, sau khi ba người Chu Xuyên rời sàn đấu giá, liền trực tiếp không ngừng không nghỉ chạy về Hỏa Ô Đế Quốc, tuy rằng ba người thân phận cao quý, nhưng cũng phải nhìn là theo người nào, ở trước mặt đích hệ tử tôn Chu gia, chỉ là hạ nhân mà thôi, vì lẽ đó một khắc cũng không dám trì hoãn.

– Đây là?

Đột nhiên trong lòng Chu Xuyên cả kinh, ngơ ngác nhìn phía trước nói:

– Các ngươi mau nhìn, xảy ra chuyện gì?

Bàng Thành Văn cùng Sử Duệ Đạt đột nhiên từ trong tĩnh tọa giật mình tỉnh lại, bước nhanh đi tới trước chiến xa, chỉ thấy phía trước có một ngọn núi to lớn chặn đường đi, Sử Duệ Đạt cả kinh nói:

– Chu Xuyên, ngươi đi lầm đường sao?

Khắp khuôn mặt Chu Xuyên là vẻ kinh hãi, khẳng định nói:

– Tuyệt không sai! Thời điểm đến chính là con đường này, nơi đây tuyệt không có một ngọn núi lớn!

Trên mặt Bàng Thành Văn hiện ra vẻ nghi hoặc, cau mày nói:

– Ý của ngươi là, mấy ngày qua nơi này đột nhiên xuất hiện một ngọn núi?

Hắn thấy buồn cười nói:

– Trong truyền thuyết những đại năng giả kia có thể di sơn đảo hải, này chỉ là cách nói khuếch đại mà thôi. Thế gian làm sao có khả năng sẽ có chuyện như dời núi.

Sử Duệ Đạt cũng cười nói:

– Chu Xuyên ngươi quá sốt sắng, mau mau quay đầu đi, bằng không liền sẽ đυ.ng vào.

Chu Xuyên cúi đầu, yên lặng nhìn kim chỉ nam ghi chép trên chiến xa, đây tuyệt đối là đường lúc đến không sai. Hơn nữa ngọn núi trước mắt kia nhìn dị thường quen thuộc, thật giống như là toà Vương Ốc Sơn ở ven đường kia.

– Mọi người cẩn thận chút, ta có loại dự cảm xấu!

Vẻ mặt Chu Xuyên lẫm nhiên nói, hắn cẩn thận điều chỉnh phương hướng chiến xa. Tuy rằng nội tâm cực kỳ quái dị, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn chiến xa đánh tới trên núi.

Bàng Thành Văn cùng Sử Duệ Đạt nhìn nhau nở nụ cười, không để ý lắm. Bọn họ đều cho rằng Chu Xuyên đi nhầm đường, hai người tự tin tu vi mạnh mẽ, vốn là đối với nhất tinh Đại vũ sư Chu Xuyên dẫn đầu tâm có bất mãn. Giờ khắc này càng là không hề che giấu chút nào lộ ra vẻ châm chọc.

Đột nhiên một đóa mây đen lướt qua bầu trời, đem hết thảy ánh sáng ngăn trở, sắc trời bỗng nhiên âm u xuống.

Trong lòng ba người khẽ động, ngẩng đầu nhìn tới, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán! Thế này nào là mây đen gì, dĩ nhiên là một ngọn núi lớn trực tiếp từ trên bầu trời lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống, chu vi không biết mấy ngàn dặm, chiến xa chính ở trung ương núi lớn, không thể tránh khỏi!

– A! Chạy mau!

Bàng Thành Văn hét lớn một tiếng, vội vàng phi thân ra ngoài chiến xa, nhanh như chớp giật hướng ra ngoài phóng đi. Núi lớn như vậy đè xuống, đừng nói hắn chỉ là một Vũ Vương, coi như là Vũ Tông, Vũ Tôn, sợ cũng là trong nháy mắt tan xương nát thịt!

Hai người khác cũng sợ đến hồn phi phách tán, liều mạng nhảy ra chiến xa, điên cuồng chạy trốn.

– Dời non lấp biển! Thật sự có người có thể dời non lấp biển!

Nội tâm Chu Xuyên chấn động tột đỉnh, dùng hết toàn lực điên cuồng chạy trốn.

Hô!

Ngọn núi lớn kia trong nháy mắt đè xuống, tuy rằng ba người dùng hết toàn lực chạy vội, nhưng vẫn như cũ không thể tránh khỏi, ngay lúc sắp bị ép thành bánh thịt. Từng cái từng cái sợ hãi mở to hai mắt, rống to đem toàn thân nguyên khí phóng ra, hình thành đạo đạo phòng ngự cực cường bao trùm quanh thân, trên trán càng là mồ hôi lạnh chảy ròng, trơ mắt nhìn ngọn núi kia rơi xuống đất.

Ngay ở thời điểm ba người làm tốt một kích sắp chết, đột nhiên ngọn núi trước mắt trở nên vặn vẹo, hóa thành từng đạo từng đạo ánh sáng ở trên không trung nhanh chóng tản ra, hình thành các loại sắc ban lộn xộn, tụ lại mà đi, như thu vào trong con ngươi một người.

Sắc trời nhất thời trong trẻo, Vương Ốc Sơn ở phía trước cũng biến mất không còn tăm hơi, hết thảy tất cả dĩ nhiên là ảo giác.

Ngươi thiếu niên có con mắt kỳ dị kia sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là vừa nãy ảo thuật quá lớn, tiêu hao tinh thần lực rất lớn. Nhưng khóe miệng lại hiện ra một nụ cười, hai tay không ngừng nắm bắt quyết ấn, đánh vào trong bộ Thanh Lang chiến xa kia. Chiến xa nhất thời ở trên không trung nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một mô hình, rơi vào trong tay hắn.

– Ngươi là ai? Lại dám lừa gạt chúng ta!

Bàng Thành Văn giận tím mặt, hồn cũng bị doạ rơi mất.

Sử Duệ Đạt cũng giận không nhịn nổi, sát khí trên người nhất thời bộc phát ra, quần áo ở dưới nguyên khí cổ động trướng lên, như mập ra gấp đôi.

Thiếu niên kia thu hồi Thanh Lang chiến xa, mỉm cười nói:

– Viêm Vũ Thành Thành chủ Lý Vân Tiêu, gặp chư vị.

Bàng Thành Văn tức giận không giảm, trong mắt sát ý bắn ra bốn phía, lạnh giọng nói:

– Viêm Vũ Thành Thành chủ? Dám trêu chọc chúng ta, thật là to gan!