Bên kia Hồng Binh cùng tên Vũ Quân cường giả cũng tách ra, vẻ mặt Huỳnh Dương Kiệt oán độc, nâng cánh tay bị thương của mình, gằn từng chữ nói:
– Tiểu tử, nguyên lai ngươi gọi là Lý Vân Tiêu. Ngày khác bản công tử bất diệt cửu tộc của ngươi, thề không làm người! Chúng ta đi!
Hắn gầm lên một tiếng, nhất thời Vũ Quân cùng Đại vũ sư kia nhanh chóng rời khỏi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Vu Dung.
– Lần này ngươi thấy, ta không gϊếŧ hắn, hắn sẽ gϊếŧ ta. Ngươi làm sao bàn giao cho ta? Huống hồ dược liệu cứu mạng bằng hữu ta còn ở trên người hắn, lần này để ta làm sao chịu nổi?
Nội tâm hắn mơ hồ nổi giận, không thể gϊếŧ Huỳnh Dương Kiệt chỉ là phụ, mấu chốt nhất chính là Bách Tú Uẩn Văn Lộ bị cướp, để hắn lên cơn giận dữ. Hắn ra hiệu với Cổ Vinh, Cổ Vinh lập tức hiểu ý, lôi kéo tỷ đệ Mộng Vũ cùng Trần Chân, Hàn Bách, năm người lập tức biến mất ở trong đám người.
– Chuyện này...
Vu Dung cười khổ nói:
– Huỳnh Dương Kiệt luôn luôn tự cao tự đại, ngày hôm nay ở trong tay ngươi ăn thiệt thòi lớn như thế, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
– Nếu là cục diện không chết không thôi, ngươi thả hắn, chính là hại ta. Chuyện này ta nhớ rồi, ngày sau ngươi chờ vì chuyện hôm nay mà trả nợ đi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng bỏ lại câu nói này, liền quay đầu đi.
– Chậm đã!
Vu Dung đối với hắn uy hϊếp không để ở trong lòng, đuổi tới nói:
– Tiểu thư nhà ta có việc muốn thương lượng với ngươi.
– Không rảnh!
– Ngươi! Đừng không biết phân biệt!
– Làm sao? Ngươi còn muốn cưỡng bức? Đừng tưởng rằng mình là thất tinh Vũ Vương liền vô địch rồi.
Vu Dung mơ hồ có chút nổi giận, hắn một Vũ Vương cường giả, đi tới đâu đều được người tôn kính, hôm nay lại bị thiếu niên này nhiều lần công kích, nếu không phải... hắn đã sớm nổi lên gϊếŧ người.
– Không phải là Bách Tú Uẩn Văn Lộ sao, vật này tuy ít ỏi, nhưng ta cũng không phải là không có.
Một thanh âm dễ nghe truyền đến, Hồng y thiếu nữ kia từ trong đám người đi ra, trên mặt tràn đầy ý cười.
– Người trẻ tuổi đừng quá táo bạo, Vu lão không cho ngươi gϊếŧ Huỳnh Dương Kiệt xác thực là vì muốn tốt cho ngươi. Tuy rằng lẫn nhau còn oán hận, nhưng ít ra còn có chỗ giảng hoà. Nếu ngươi thật sự gϊếŧ hắn, vậy thì triệt để không chết không thôi.
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, cười lạnh nói:
– Chỗ giảng hoà? Nếu như hắn lần thứ hai mang cao thủ đến gϊếŧ, ta làm sao bây giờ?
Hồng y thiếu nữ khẽ cười nói:
– Vậy ta liền phụ trách điều hòa a? Ta tin tưởng chút chuyện này ta vẫn làm được. Tự giới thiệu mình một chút, ta tên Đinh Linh Nhi.
Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, từ tốn nói:
– Vậy cũng tốt, Đinh Linh Nhi, hiện tại phải xem ngươi rồi. Ngươi quay đầu lại nhìn.
Đinh Linh Nhi cùng Vu Dung đều sững sờ, hai người cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy Huỳnh Dương Kiệt lửa giận ngập trời đi theo sau một đám người, sát khí lăng nhiên hướng bên này đi tới. Hai mắt hắn oán độc nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, lộ hiện vẻ dữ tợn.
Đám người chung quanh tựa hồ cảm nhận được trên bầu trời có một mảnh mây đen tùy theo mà đến, dồn dập hướng bốn phía tản đi, không ai dám ngốc ở trên con phố này, tất cả đều tránh xa.
Trên khuôn mặt người đầu lĩnh hiện ra vẻ điềm nhiên, khóe miệng mỉm cười, từ khí thế đến xem, hẳn là con em của đại thế gia nào đó, thậm chí còn ở trên Huỳnh Dương Kiệt.
Rất nhanh mây đen liền bao vây mấy người Lý Vân Tiêu, thời điểm công tử đầu lĩnh kia nhìn thấy Đinh Linh Nhi, trên mặt mỉm cười biến thành một tia ngạc nhiên, kinh ngạc nói:
– Linh nhi tiểu thư cũng ở đây?
Đinh Linh Nhi cũng là một mặt cười khổ, không nghĩ tới mới vừa vỗ ngực giúp hắn bãi bình, chính chủ liền đến rồi, nàng cười khổ nói:
– Hóa ra là Trình gia Phi Xế công tử, chuyện này tiểu muội đều nhìn ở trong mắt, trong đó có không ít hiểu lầm. Hy vọng có thể làm người hoà giải, chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
– Ồ?
Trình Phi Xế nở nụ cười quái dị, đánh giá Lý Vân Tiêu một chút, tựa hồ có trầm tư nói:
– Người này lai lịch gì? Dĩ nhiên có thể điều động Linh nhi tiểu thư biện hộ cho hắn?
Huỳnh Dương Kiệt hơi thay đổi sắc mặt, rất sợ Trình Phi Xế đồng ý, vội vàng kêu lên:
– Phi Xế huynh, ngươi tuyệt đối đừng bị nàng đầu độc. Đinh Linh Nhi này xuất thân thương nhân, không lợi không làm, tất nhiên là đạt được lợi ích khổng lồ từ tiểu tử kia!
– Hừ! Chỗ tốt?
Quải trượng của Vu Dung mạnh mẽ chống trên đất, nhất thời mấy khối gạch xanh vỡ ra, hắn cả giận nói:
– Vừa nãy nếu không có lão phu ra tay, bây giờ tiểu tử ngươi còn có mệnh sao? Ta có thu chỗ tốt của ngươi không?
Huỳnh Dương Kiệt không cảm kích chút nào, cười lạnh nói:
– Ngươi cứu ta, còn không bằng nói là vì cứu hắn, nếu ta chết rồi, cho dù tiểu tử này có thiên đại bối cảnh cũng xong đời!
– Ha ha!
Lý Vân Tiêu cười to lên, châm chọc nói:
– Lão gia hỏa, hiện tại ngươi còn có gì để nói.
Vu Dung tức đến xanh mét cả mặt mày, cả giận nói:
– Coi như lão tử cứu một con chó!
Trên mặt Đinh Linh Nhi cũng lướt qua một tia không vui, ân cứu mạng lớn hơn trời, Huỳnh Dương Kiệt này lại không cảm kích, quả nhiên không phải vật gì tốt. Nàng nhìn Trình Phi Xế đang trầm tư nói:
– Phi Xế công tử, coi như bán tiểu muội một ân tình làm sao? Tuy rằng tiểu muội chỉ là người thương hội, nhưng Chu, Vương, Mặc, Trình, đế quốc tứ đại gia tộc đều có chuyện làm ăn vãng lai rất lớn, hơn nữa toàn bộ Thiên Vũ đại lục đều có người của Thiên Nguyên thương hội chúng ta, nhân tình này có thể bán không?
Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi sững sờ, nguyên lai hai người này là người của Thiên Nguyên thương hội.
Thiên Nguyên thương hội là một thành viên của Thương Minh tổ chức, thực lực phân bố cực lớn, ngang qua toàn bộ Thiên Vũ đại lục. Thương Minh là do vô số thương hội to to nhỏ nhỏ trên Thiên Vũ đại lục lập thành, trong đó có bảy đại lý sự thành viên cùng thập tam gia lý sự thành viên. Thiên Nguyên thương hội chính là một thành viên của thập tam gia lý sự, mà Vạn Bảo Lâu không chỉ có bảy đại lâu lý sự, hơn nữa là lãnh tụ của toàn bộ Thương Minh tổ chức.
Những thương hội này nguyên bản đều là bôn ba ở trên Thiên Vũ đại lục làm ăn, sau đó vì để tránh cho bị người bắt nạt, nên ở dưới Vạn Bảo Lâu hiệu triệu, tập hợp bảy gia thương hội cùng mười ba tiểu thương hội thực lực mạnh nhất thời đó, cộng đồng sáng tạo Thương Minh. Bây giờ Thương Minh đã phát triển thành một trong mấy siêu cấp thế lực của Thiên Vũ đại lục, bất luận người nào cũng không dám coi thường.
Trình Phi Xế xoa đầu nghĩ hồi lâu, mới khó khăn nói:
– Linh nhi tiểu thư, không phải bản công tử không bán mặt mũi của ngươi. Mà là chúng ta cùng nhau đi ra, Kiệt đệ đại biểu là thế gia của Hỏa Ô Đế Quốc chúng ta. Tiểu tử này gϊếŧ thủ hạ của Kiệt đệ, còn gọt đi năm ngón tay của hắn, quả thực chính là bạt tai những thế gia chúng ta, ngươi để chúng ta mặt mũi để đâu?
Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một tia ý lạnh.