Hứa Hàn rốt cục không nhịn được nói:
– Trương lão, ngươi nhìn Lý Vân Tiêu có phải là hồ đồ hay không?
Con ngươi của Trương Thanh Phàm co rụt lại, trầm giọng nói:
– Đến một bước này, coi như là phân cũng phải ăn.
Ánh mắt của hắn âm trầm như muốn gϊếŧ người, lạnh lùng chuyển hướng Cổ Vinh. Sợ đến cả người Cổ Vinh run cầm cập, mồ hôi nhỏ trên đất “tích đáp” vang lên.
Đùng!
Cửa hầm băng đột nhiên mở ra, tất cả mọi người đều là trái tim nhảy vụt! Dồn dập quay đầu nhìn tới, chỉ thấy Lý Vân Tiêu thản nhiên đi ra.
– Xảy ra chuyện gì? Còn chưa bắt đầu sao?
Trương Thanh Phàm trầm giọng nói:
– Công chúa điện hạ đã không kéo nổi!
Lý Vân Tiêu từ tốn nói:
– Xong rồi.
Xong... xong rồi?
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhanh như vậy? Mới mấy phút? Lừa người sao? Trong lòng mỗi người đều hiện lên tâm tình bị lừa, Cổ Vinh càng là hai mắt nổ đom đóm, hầu như muốn ngất đi, hắn tựa hồ đã thấy tình cảnh mình bị Trương Thanh Phàm nổi giận ngũ mã phân thây...
– Lý Vân Tiêu, cẩu đảm của ngươi thật lớn!
Trương Thanh Phàm rốt cục bạo phát, lửa giận ngút trời, râu tóc dựng ngược, cả người nổi khùng vọt tới.
– Lại dám lấy tính mạng của công chúa điện hạ đùa bỡn chúng ta, ngày hôm nay coi như là Lý Thuần Dương tới, ta cũng phải lột da ngươi!
Đùng!
Một bóng người xinh đẹp lướt qua, Lạc Vân Thường xuất hiện ở trước người Lý Vân Tiêu, nhẹ nhàng đỡ lấy nắm đấm của Trương Thanh Phàm, nhẹ giọng nói:
– Trương đại sư, là thật sự được rồi. Công chúa điện hạ đã không có việc gì.
Yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh...
Trương Thanh Phàm cảm giác đầu óc của mình có chút phát mộng, ngạc nhiên nói:
– Thật... thật sự được rồi? Vân Thường, ngươi làm sao cũng thích nói giỡn?
Bóng người Hứa Hàn lóe lên, trực tiếp chui vào trong hầm băng, rất nhanh một âm thanh khϊếp sợ truyền đến.
– Dĩ nhiên... dĩ nhiên thật sự được rồi?
Chi!
Ngoài cửa, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, dồn dập ngơ ngác nhìn nhau, bệnh tình quấy nhiễu mọi người hơn mười năm, dĩ nhiên bị thiếu niên này mấy phút liền quyết định?
Cổ Vinh trong nháy mắt cảm giác mình hư thoát, toàn bộ thân thể mềm nhũn, co quắp ngã trên mặt đất, tựa như bùn nhão. Nhưng nội tâm lại cực kỳ thoải mái, mạng nhỏ cuối cùng cũng coi như bảo vệ...
Ánh mắt lạnh như băng của Trương Thanh Phàm nhìn Lý Vân Tiêu, trở nên hơi lúng túng lên, trên trán chảy ra từng tia từng tia mồ hôi, lắp bắp nói:
– Sao… làm sao sẽ nhanh như thế, lừa người khác cũng không nên lừa như vậy a. A, ha ha...
Hắn mạnh mẽ nở nụ cười, nhưng thấy thế nào cũng rất không được tự nhiên.
– A a con mẹ của ngươi!
Lý Vân Tiêu mở miệng mắng:
– Tổng cộng chỉ là mười tám châm, ta chém ngươi mười tám đao cũng có thể trong chớp mắt thời gian, ngươi cảm thấy phải bao lâu? Ba ngày ba đêm? Thiệt thòi ngươi vẫn là cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư, thật là ngu đần!
Chi!
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, Hàn Bách cùng Trần Chân cũng là miệng trương có thể nhét vào dưa hấu, ngoài cửa lần thứ hai dị thường yên tĩnh...
Dám mắng cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư ngu đần... trời ạ! Coi như là quốc vương bệ hạ cũng không dám a! Tiểu tử này điên rồi sao? Tất cả mọi người đều là mồ hôi lạnh tràn trề.
Cổ Vinh vừa thả tâm xuống trong nháy mắt lại bay đến cuống họng, hắn liều mạng giãy dụa mấy lần, hận không thể lập tức bò lên, mau mau cùng Lý Vân Tiêu rũ sạch quan hệ, nội tâm điên cuồng hô: Trời ạ, ta không quen biết tiểu tử này, tuyệt đối đừng tội liên đới đến ta a!
Trương Thanh Phàm cũng dại ra, bị người mắng thành ngu đần, đó là chuyện bao nhiêu năm trước. Nhớ lúc đó mình còn là một trung cấp Thuật Luyện học đồ, mỗi lần thời điểm tinh luyện vật liệu cho sư phụ, thường thường sẽ bị gõ lên đầu mắng ngu đần. Bao nhiêu năm qua, mình chưa từng nghe qua lời mắng này.
Chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, nguyên bản nên nổi giận mới phải, nhưng tại sao lại không có nửa phần tức giận, trái lại có chút thất thần.
– Ngươi... mắng ta ngu đần?
– Chẳng lẽ không đúng sao?
– Ừm...
Lạc Vân Thường cũng là cả người mồ hôi lạnh, quát lên:
– Lý Vân Tiêu, không được nói bậy, mau mau xin lỗi Trương đại sư!
– Xin lỗi?
Lý Vân Tiêu cười lạnh, tự mình đi ra ngoài, căn bản không để ý tới mọi người dáng dấp té xỉu.
– Chờ thời điểm hắn có bản lãnh lâm không phi châm tới tìm ta, ta có thể lo lắng chuyện xin lỗi.
Tất cả mọi người đều là hai mặt nhìn nhau, câu nói như thế này hắn vẫn là dám nói a!
Lạc Vân Thường cũng cảm thấy một trận té xỉu, vội vàng nói.
– Trương đại sư, xin lỗi.
Trương Thanh Phàm có chút cụt hứng lắc lắc đầu, than thở:
– Người giỏi làm thầy, hắn nói không sai.
Chúng nhân đều là một mảnh lặng lẽ, thế giới này là lấy thực lực nói chuyện. Trương Thanh Phàm thuyết pháp như thế, hiển nhiên là một loại thái độ chịu thua. Sau khi mọi người lặng lẽ, càng là từng cái từng cái nội tâm kinh hãi vạn phần.
– Nếu công chúa đã không có việc gì, các ngươi đều lui ra đi. Ta dự định ở lại trong này mấy ngày, tiện thể quan sát bệnh tình của công chúa.
Trương Thanh Phàm phất phất tay, hướng trong hầm băng mà đi, thần thái kia có chút tiêu điều.
Tất cả mọi người từng cái từng cái yên lặng rời đi, Hàn Bách cùng Trần Chân cũng dự định trở về, lại bị Lạc Vân Thường một phát bắt được, ba người cùng đi ra Thuật Luyện Sư Công Hội.
– Hai người các ngươi cùng Lý Vân Tiêu đi gần nhất, vì sao gần đây hắn biến hóa to lớn như thế? Tu vi tăng vọt, y thuật tinh xảo, những thành tựu này tuyệt đối không thể là ngắn hạn có thể có được.
Lạc Vân Thường đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Hàn Bách cũng có chút trầm mặc, nguyên bản Lý Vân Tiêu vẫn là con ghẻ, cần bọn họ chăm sóc, không hiểu ra sao liền trực tiếp bỏ qua bọn họ mấy con phố, đạt đến độ cao mà bọn họ cần ngưỡng mộ.
Lạc Vân Thường lạnh lùng nhìn hai người.
– Đừng nói với ta, các ngươi cũng không biết. Coi như hắn có ý định ẩn giấu, biết điều làm việc, cũng không thể ngay cả các ngươi cũng giấu, bao nhiêu cũng có thể nhìn ra chút đầu mối đi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều là một mặt mờ mịt.
Trần Chân cười đùa nói:
– Lạc lão sư là chủ nhiệm lớp của hắn, có thể dạy dỗ học sinh để Trương đại sư cũng than thở, Lạc lão sư thực sự là có phương pháp giáo dục, là thánh sư,...
Đùng!
Lạc Vân Thường trực tiếp một chưởng vỗ ở sau gáy hắn, quất hắn lảo đảo nhào về phía trước. Trong mắt Lạc Vân Thường lộ ra vẻ trầm tư, đột nhiên trong mắt loé ra một tia tinh mang, ngưng trọng nói:
– Các ngươi nói, trước kia Lý Vân Tiêu điệu thấp như vậy, có thể cùng hiện trạng của Lý gia có quan hệ hay không?
Hàn Bách cùng Trần Chân đều biến sắc, vẻ mặt nghiêm túc lên.
Trong con ngươi của Lạc Vân Thường lóe lên ánh sáng, trầm ngâm nói:
– Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn là phế vật, một tiểu nhân vật không quan trọng gì, thì hắn lại đột nhiên quang mang bắn ra bốn phía. Một người có tâm kế như vậy, ẩn nhẫn lâu như vậy, dám vào lúc này bước lên sân khấu. Có thể, hắn đã làm tốt tất cả chuẩn bị. Thiên Thủy quốc Lý gia, có phải sắp có đại sự phát sinh.