Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 48: Trương Thanh Phàm tức giận

Yên tĩnh, trong gian phòng yên tĩnh quỷ dị!

Ầm!

Trương Thanh Phàm một chưởng vỗ ở trên bàn đá, bàn đá vỡ nát thành năm mảnh, đá vụn hướng bốn phương tám hướng đánh bay ra ngoài, hắn nổi giận gào thét nói:

– Cổ Vinh! Ngươi thật là gan to bằng trời, dám lấy tính mạng của công chúa đùa giỡn!

Sắc mặt của Hứa Hàn cũng âm trầm muốn chảy ra nước, cả giận nói:

– Cổ Vinh! Ngươi tại sao sẽ làm ra việc vô tri bực này! Một công tử bột rác rưởi, dĩ nhiên có thể đùa ngươi xoay quanh, ngươi lại tin tưởng một công tử bột mười mấy tuổi biết kim châm đâm huyệt! Ngươi... ngươi tức chết ta rồi!

Trên mặt Trương Thanh Phàm một trận tái nhợt, quát:

– Đem Cổ Vinh ép vào thiên lao, chờ ngày xử trảm!

Cổ Vinh vừa nghe, nhất thời hai mắt tối sầm, suýt chút nữa liền ngất đi. Tuy rằng địa vị của hắn cực cao, nhưng đối phương là ai? Cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư, gϊếŧ hắn còn không phải chuyện một câu nói?

– Trương đại sư... Trương đại sư, ngươi tin tưởng Vân thiếu gia đi, hắn nhất định có thể cứu công chúa!

Cổ Vinh liều mạng ôm chân của Trương Thanh Phàm, gào khóc lên.

– Cút!

Trương Thanh Phàm nổi giận tới cực điểm, một cước đá vào ngực hắn, trực tiếp đá bay Cổ Vinh ra ngoài.

– Ngươi có biết ngươi phạm vào tội nghiệt ra sao không? Nếu không phải là ngươi nói biết kim châm đâm huyệt, ta sớm đã dẫn người đi Thuật Luyện Sư Công Hội cấp bốn cầu cứu rồi. Hiện tại tốt, thuốc đã không khống chế được thương thế của công chúa, cầu cứu cũng không kịp, ngươi nói, ngươi có phải là tội đáng muôn chết!

Cổ Vinh ngã xuống đất, miệng lớn phun ra máu, muốn nói chuyện, nhưng mấy khối nội tạng phá nát kẹt ở yết hầu, làm sao cũng không nói ra được.

– Hiện tại bảo ta làm sao hướng về quốc vương bệ hạ bàn giao!

Trương Thanh Phàm nổi giận muốn rời đi, đột nhiên Lạc Vân Thường ngăn cản hắn nói:

– Trương đại sư chậm đã!

Trương Thanh Phàm tức giận nói:

– Còn có chuyện gì? Đều là ngươi làm ra, Lý Vân Tiêu kia là học sinh của ngươi đúng không? Chờ ta bẩm báo bệ hạ, ngươi cũng không thể tách khỏi quan hệ!

Sau khi Lạc Vân Thường nghe xong Cổ Vinh nói, ngoại trừ hết sức khϊếp sợ ra, nên chưa nói một tiếng, lúc này nàng chậm rãi nói:

– Lần này ta có thể lên cấp Thuật Luyện Sư, cũng là bởi vì Lý Vân Tiêu vô tình hay cố ý đề điểm.

Trương Thanh Phàm sững sờ, lập tức cười lạnh nói:

– Trong lúc vô tình thu được linh cảm, này là quá bình thường. Ngươi đừng nói với ta, ngươi cũng tin tưởng tiểu tử kia biết kim châm trích huyệt?

Lạc Vân Thường lắc đầu nói:

– Hắn có thể kim châm trích huyệt hay không ta không biết, thế nhưng trước đây không lâu lúc học viên giao đấu, hắn một chiêu đánh bại trưởng tôn Lam Huyền của Tể tướng đại nhân.

– Vậy thì như thế nào?

Trương Thanh Phàm cảm giác mình kiên trì sắp đến cực hạn, nếu đối phương không phải là thống lĩnh Trấn quốc thần Vệ, hắn đã sớm tức giận!

Hứa Hàn đột nhiên nói:

– Ồ, làm sao có khả năng? Tiểu tử kia không phải nghe đồn kinh mạch không thông, không cách nào tu luyện sao? Ta nhớ Lam Huyền thật giống như là thiên tài của Già Lam học viện a?

Lúc này Lạc Vân Thường mới nghiêm mặt nói:

– Không sai, hắn không chỉ là kinh mạch toàn thông. Hơn nữa đánh bại Lam Huyền, sử dụng võ kỹ là Phù Sinh Ấn!

– Phù Sinh Ấn?

Lúc này Trương Thanh Phàm mới biến sắc, khϊếp sợ nói:

– Phù Sinh Ấn, chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn là truyền nhân của Dương Địch đại nhân?

Lạc Vân Thường lắc đầu nói:

– Chuyện này ta không biết, nếu như hắn thực sự là truyền nhân của Dương Địch đại nhân, như vậy biết kim châm trích huyệt cũng là có khả năng.

Hứa Hàn liếc mắt nhìn Cổ Vinh ở trên đất không ngừng nôn ra máu, ngưng tiếng nói:

– Lúc trước Lương Văn Vũ đã nói với ta tình huống thân thể của tiểu tử này, nói kinh mạch bị hủy đoạn rất nhiều chỗ, là tuyệt đối không thể nối liền. Hiện tại hắn dĩ nhiên có thể đánh bại Lam Huyền, hơn nữa triển khai là Phù Sinh Ấn, chuyện này...

Sắc mặt Trương Thanh Phàm dần dần bình tĩnh xuống, hắn trầm ngâm một lát, trong đôi mắt bắn mạnh ra tinh mang, trầm giọng quát lên:

– Điều động tất cả nhân viên có thể điều động, xới ba tấc đất cũng phải trong thời gian ngắn nhất tìm ra Lý Vân Tiêu!

Phụ cận Già Lam học viện, trong một quầy rượu, tới nơi này tiêu phí trên căn bản đều là học viên.

La Lan Đóa đang tinh tế thưởng thức Nguyệt Quang tửu, loại rượu này rất thần kỳ, màu sắc của nó có thể phản ứng ra tâm tình của người uống. Thời điểm ngươi vui vẻ, nó sẽ có màu xanh lam, thời điểm không vui liền sẽ biến thành màu đen.

Hiện tại La Lan Đóa phát hiện Nguyệt Quang tửu ở trong tay mình đang chầm chậm biến thành màu đen.

Du Hòa Chính cũng không có nhận ra được tâm tình nàng biến hóa, mà là hung hăng nói.

– Lan Đóa, ngươi tin tưởng ta, là thật sự! Hiện tại toàn bộ học viện đều truyền ngôn giao đấu ngày đó, ngươi không đến xem, nên không thể tin tưởng. Đừng nói là Lâm Vũ, coi như là Bạch Thành Phong, sợ rằng cũng không phải một chiêu chi địch của hắn!

Coong!

Một chén Nguyệt Quang tửu đen tuyền đập vào trên bàn, La Lan Đóa ném ra mấy ngân tệ hô:

– Tính tiền!

Nàng lạnh lùng nhìn Nguyệt Quang tửu khó uống đến cực điểm trên mặt bàn, con ngươi chậm rãi căng ra, lạnh lùng nói:

– Du học trưởng, ta nói mấy lần rồi, ngươi nói những thứ này ta không muốn nghe. Còn có nữa là, sau này ngươi đừng đến phiền ta. Hiện tại ta đang bị khốn trên bình cảnh, mấy ngày nay phải bế quan. Tạm biệt!

Nàng không để ý Du Hòa Chính ngăn cản, liền một mình rời đi tửu quán.

– Móa, trang thanh thuần cái gì!

Du Hòa Chính tức giận uống một ly rượu, nổi giận mắng:

– Một kỹ nữ không biết bị Lâm Vũ chơi qua bao nhiêu lần, dám ở trước mặt lão tử mỗi ngày trang thanh thuần, theo đuổi thời gian dài như vậy, ngay cả chạm cũng không cho ta chạm thử, mẹ nó!

– Tiên sinh chào ngài, xin hỏi ngươi có cần lấy thêm Nguyệt Quang tửu không?

Một thanh âm dễ nghe truyền đến, Mộng Vũ liếc mắt nhìn cái chén không của Du Hòa Chính, cực lực chào hàng rượu của mình nói:

– Có thể rất hợp khẩu vị của ngài.

– Hả?

Du Hòa Chính nhìn Mộng Vũ một chút, sau khi ngẩn ngơ lập tức lướt qua vẻ khác lạ, cười đùa nói:

– Chúng ta thật giống như nơi nào gặp qua rồi? Đúng rồi, ngươi cũng là học viên sơ cấp ban a? Những mỹ nữ trong Sơ cấp ban kia ta đều có ấn tượng, đúng rồi, ngươi gọi Mộng Vũ!

Du Hòa Chính nhớ ra tên của nàng, nhất thời cao hứng lên.

– Ta tên Du Hòa Chính, ngươi gọi ta Du học trưởng là được. Đúng rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này bán rượu? Chà chà, bán rượu, quá lãng phí đi?

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt tú lệ của Mộng Vũ, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, hơn nữa âm thanh rất lớn.

Trong mắt Mộng Vũ loé ra một tia căm ghét, cố nén buồn nôn, cười nói:

– Du học trưởng, vậy ngài có muốn tới một chén hay không? Nguyệt Quang tửu, mới sáu ngân tệ một chén.

Du Hòa Chính thưởng thức chén không trong tay, nở nụ cười.

– Nguyệt Quang tửu? Sáu ngân tệ? Ha ha, con mẹ nó Nguyệt Quang tửu, giá thật rẻ. Mộng Vũ, ngươi xinh đẹp như vậy, đừng ở chỗ này làm những việc kia. Làm bạn gái của ta đi, ta mỗi tháng cố định cho ngươi một trăm kim tệ, thế nào?