[Inuyasha] Khuynh Ảnh

Chương 29

Chương 29: Phiên ngoại – Kiếp trước
“Mẹ ơi, ô ô ô… mẹ, mẹ ơi” Một tiểu nam hài gầy yếu khoảng chừng hai, ba tuổi đang ôm một nữ nhân khóc thút thít. Mà người qua đường cũng không trách cậu ồn ào, chuyện như vậy điều cơ hồ phát sinh mỗi ngày ở cô nhi viện.

“Mẹ ơi, bọn họ nói, ô ô, ngươi không cần ta nữa, oa!!!” Nói xong câu cuối cùng, tiểu nam hài gần như khóc lớn hơn.

“Không có, như thế nào lại thế chứ, Ảnh nhi, ta đi mua kẹo đường cho ngươi ăn nha, ngươi phải ở trong này, không được đi đâu hết nha.” Thiếu phụ gầy yếu nhẹ lau nước mắt trên mặt nam hài, cũng lấy tay lau nước mắt trên mặt mình, trong giọng nói lộ ra cỗ bi ai.

“Hảo, mẹ mau trở về nhanh nha.” Tiểu nam hài mỉm cười, thúc giục thiếu phụ.

“Ân, mẹ đi nhanh sẽ về, Ảnh nhi nhớ tự chăm sóc bản thân nha.” Thiếu phụ nói xong đứng dậy, chậm rãi rời đi, dường như lưu luyến còn quay đầu lại nhìn, sau đó, bỗng trở nên quyết tuyệt “Ảnh nhi, mẹ đi rồi, nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Thiếu phụ nói xong liền nhanh chân rời đi.

Ngay sau đó, tiểu nam hài dường như cảm thấy không đúng, cấp tốc chạy theo, muốn đuổi theo thân ảnh người thiếu phụ, nhưng trong chớp mắt, bóng dáng thiếu phụ biến mất, nam hài tự an ủi mình, nhưng thời gian trôi qua, bất an trong lòng ngày càng lớn, cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng, thương tâm đủ loại sập xuống đầu tiểu nam hài, tiểu nam hài không thể chấp nhận sự thật, liền hôn mê bất tỉnh.

“Mẹ ơi…” nam hài tỉnh lại, nhìn mọi người vậy quanh mình, nhưng không thấy mẹ của mình, “Ta muốn chờ mẹ của ta trở lại.” nam hài cố chấp mở miệng, sau đó nhảy xuống giường, chạy nhanh ra cửa vào, cũng không thấy mẹ của mình, mẹ không cần ta nữa sao, nam hài trong lòng tự hỏi, vì cái gì đâu, vì cái gì vì cái gì. Ảnh nhi đều rõ ràng biết.

“Đứa nhỏ, mẹ của ngươi đi rồi, từ nay về sau ta liền chiếu cố ngươi, được không” Cái ôm ấm áp, lời nói quan tâm tự nhiên, làm cho lòng nam hài ấm hẳn lên, thản nhiên ừ một tiếng, không muốn để người khác thấy sự lo lắng của mình, quên mẹ đi là tốt rồi, nam hài cố chấp nghĩ, xem nhẹ vết thương trong lòng mình, vết thương kia bị xé rách, máu chảy đầm đìa, có lẽ, về sau sẽ tốt hơn, nam hài nghĩ, nước mắt không kìm nén được rơi xuống, ướt đẫm cả khuôn mặt.

————————————–Phân cách tuyến 10 năm sau———————————————-

Mười năm, kể từ lúc người thiếu phụ bỏ rơi tiểu nam hài 5 tuổi, đến hôm nay là lần sinh nhật thứ 18 của cậu, cậu muốn sớm trở về một chút, muốn về với gia đình đã mang lại cho cậu sự ấm áp, còn có nói cho mọi người cậu đã thi đậu đại học, hơn nữa, cậu lại mua dưa hậu mà người mẹ nhận nuôi cậu ở cô nhi viện thích nữa, chân lại bước nhanh hơn.

Đen, mênh mông đều bao trùm một màu đen, Khuynh Ảnh chỉ cảm thấy cả thế giới của cậu đều chìm vào màu đen, tựa hồ mọi thứ có màu sắc khác đều bị hóa đen. Cô nhi viện ngày thường rất náo nhiệt, nhưng lúc này lại không có một bóng người, cô nhi viện tất cả đều bị hỏa hoạn thiêu rụi.

“Nghe nói, cô nhi viện này thực thảm, toàn bộ mọi người không một ai sống sót, tất cả đều bị chết cháy.” Một người qua đường nói.

Không có khả năng, không có khả năng, tại sao có thể như vậy, cậu cùng mọi người ở cô nhi viện còn hẹn nhau mở tiệc chúc mừng cậu mà, làm sao có thể liền như vậy… chết đi chứ… Không có khả năng, bỗng nhiên, trong lòng đau đớn, trước mắt ngày càng đen, cuối cùng, cậu hôn mê bất tỉnh.

Một mảnh trắng xóa, nhìn bệnh viện, nơi này là, không đúng, bọn họ đều như vậy bỏ cậu mà đi, cậu sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa, không còn ấm áp cậu muốn, không còn những người thật lòng yêu thương cậu, giờ cậu hẳn nên đi theo họ luôn nhỉ, như vậy tốt hơn, nói không chừng bọn họ đang ở thế giới bên kia chờ cậu.

Khuynh Ảnh lập tức chạy ra khỏi bệnh viện đi đến một phòng khám “Bác sĩ, ta cần một lọ thuốc ngủ, trong nhà có người thân bị mất ngủ.” Khuynh Ảnh nói lời này, cậu không hề sợ hãi khi sắp đối mặt với tử vong, mà chỉ cảm thấy một sự giải thoát.

“Được rồi.” Bác sĩ có chút do dự, bất quá vẫn đưa lọ thuốc ngủ cho cậu.

“Hảo, cảm ơn ngươi, Saionnara.” Khuynh Ảnh đối với người cuối cùng cậu gặp trên thế giới này nói lời từ biệt.

Khuynh Ảnh cầm lọ thuốc trở về cô nhị viện, trở lại khoảnh sân mà cậu cùng mọi người chơi đùa, chậm rãi ngồi xuống, vừa nhớ lại khoảng thời gian khoái hoạt cậu sống ở đây, vừa đau thương trong lòng, sau đó, một ngụm nuốt thuốc ngủ vào miệng, nặng nề nhắm mắt lại, giống như một giấc ngủ bình thường vậy, chẳng qua là không thể tỉnh lại nữa.

Thật sự là ngủ, nhưng không tỉnh lại.