Chương 18: Hôn
“Ngươi là Vương Quân của ta.”“Nếu như ta không phải là Vương Quân của ngươi, ngươi cũng sẽ không đối xử tốt với ta sao?” Hắn chuẩn bị giải độc liền chốn chạy nói.
“Ngươi là.”
“Nếu như có một ngày nào đó không phải thì làm sao đây?”
“Không có ngày nào đó.” Đã thuộc về cô, vậy thì vĩnh viễn là của cô.
“Làm sao ngươi biết không có ngày nào đó?”
Phong Lăng Hề mở mắt nhìn về phía hắn, nhếch môi nói: “Bởi vì ngươi chạy không thoát.”
“Làm sao ngươi biết ta nghĩ…” Lời nói nói ra phân nửa vội vươn tay lên che miệng mình, như thế nào gặp được nữ nhân này hắn liền ngốc như vậy, tại sao có thể đem suy nghĩ trong lòng mà nói ra đây?
Tâm tình Phong Lăng Hề không tệ nói: “Nhìn qua ngươi chính là một bộ dạng muốn chạy.”
Vân Tư Vũ không nói gì, hắn thật sự biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Phong Lăng Hề kéo tay của hắn ra, nhìn đôi môi của hắn rách da khẽ nhíu mày, đưa tay đến bên gối lấy ra một hộp thuốc mỡ, làm cho Vân Tư Vũ hỗ trợ mở nắp ra, lúc này mới lấy ngón tay lấy thuốc mỡ bôi lên môi hắn.
Thuốc mỡ có chút lạnh, Vân Tư Vũ không khỏi co rúm lại một chút, Phong Lăng Hề vội vàng nói: “Đừng động.”
Vân Tư Vũ ngoan ngoãn không hề động, chỉ là ngước mắt nhìn nàng, thuốc mỡ bôi lên trên môi lành lạnh, hóa giải một ít tia đau đớn, lại nhiều hơn một phần cảm giác yếu mềm từ bên tai, nhìn xem cặp mắt câu nhân trong mắt phượng tràn đầy nghiêm túc gần ngay trước mắt, tựa như còn mang theo một chút đau lòng cùng không vui. Vân Tư Vũ trừng mắt nhìn, cảm thấy tim đập có chút nhanh, vội vàng dời mắt đi, lại vừa vặn đem tầm mắt rơi vào trên cặp môi đỏ mọng mê người kia, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, tim đập càng thêm không bình thường.
Phong Lăng Hề đột nhiên chống lại tầm mắt của hắn, nhíu mày, trong mắt mang theo một tia trêu tức. Vân Tư Vũ phục hồi lại tinh thần, sắc mặt ửng hồng, ho nhẹ một tiếng, quay mắt đi, không có chuyện gì đành nói nhảm một câu: “Giường này to ghê gớm thật.”
Phong Lăng Hề nín cười, đem thuốc mỡ cất kỹ, gật đầu nói: “Ừ, rất là lớn.”
Vân Tư Vũ không nói gì, lườm nàng một cái, dứt khoát nhắm mắt lại làm ngơ nàng.
Phong Lăng Hề nhìn xem bộ dạng đà điểu của hắn, ý cười đầy mặt. Vân Tư Vũ có cảm giác đột nhiên mở mắt ra, cả giận nói: “Không cho phép!”
Phong Lăng Hề đi tới gần, cùng hắn mặt đối mặt, khóe môi giơ lên, mập mờ nói nhỏ: “Kỳ thật ngươi nghĩ muốn hôn ta cũng là có thể.”
Vân Tư Vũ trong nháy mắt xù lông, trừng to mắt, tức giận quát: “Ai nghĩ hôn ngươi?”
Phong Lăng Hề lại để sát vào một phần mặt hắn nói: “Ta nói thật, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.”
Theo hành động kề cận của nàng, hai người đều mặt dán mặt, hơi thở ấm áp phun lên trên mặt, Vân Tư Vũ có chút ngây ngốc xem trong chốc lát, đột nhiên di chuyển một chút lên phía trước, đôi môi này dán lên môi đỏ mọng kia.
Phong Lăng Hề cười cười, duỗi cái tay trống không kia chế trụ sau ót của hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng từ trên môi hắn liếʍ qua, nếm đến đều là hương vị thuốc mỡ, trong lòng nghĩ tới thuốc cao này xem như bạch hoa, đầu lưỡi không khách khí chút nào từ ngoài môi hắn chui vào, vì bận tâm tổn thương trên môi hắn, Phong Lăng Hề hôn rất là dịu dàng, cảm giác yếu mềm từ bên tai kia làm cho đầu Vân Tư Vũ đều trống rỗng.
Cho đến khi Phong Lăng Hề buông hắn ra, hắn còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ là mềm nhũn tựa trong ngực nàng mà thở dốc, vốn là mắt to lại ngập nước càng như bình thường muốn chảy ra nước, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt cũng nổi lên một tia đỏ ửng.
Một hồi lâu, chờ lý trí trở lại thời điểm, Vân Tư Vũ nhịn không được mà rêи ɾỉ một tiếng, mắc cỡ chết người, hắn thế mà bị sắc đẹp dụ dỗ.
Phong Lăng Hề buồn cười nhìn hắn không ngừng biến đổi sắc mặt, tâm tình rất là sung sướиɠ, cô thật là xem con mèo hoang này như thế nào lại thuận mắt, thật sự là cảm giác kỳ quái.
Chờ Phong Lăng Hề lấy thuốc mỡ ra thoa cho hắn một lần nữa, Vân Tư Vũ cũng rốt cuộc bình tĩnh trở lại, nhìn nàng nói ra: “Là ngươi nói có thể, đừng nghĩ để cho ta chịu trách nhiệm!”
Hài tử đáng thương, chẳng lẽ không biết thua thiệt chính là bản thân hắn sao?
Phong Lăng Hề chỉ nhíu mày, vỗ vỗ đầu hắn, ôn nhu nói: “Lại ngủ một lát đi.”
“Nha—“ Vân Nhị công tử trong nháy mắt đã quên chuyện trước, nhắm mắt lại thở to ngủ.
Chờ khi Vân Tư Vũ tỉnh lại, trên người đã không còn đau, xem ra độc đã hoàn toàn giải, ngồi dậy tầm mắt đem gian phòng quét một lần, nhưng không có trông thấy Phong Lăng Hề, không khỏi mím môi có điểm mất hứng.
Ngoài phòng, tiểu thị hầu hạ nghe được động tĩnh, vội vàng bưng dụng cụ rửa mặt tiến vào: “Vương Quân đại nhân…”
Nhìn xem một bộ dạng yếu ớt của Vân Tư Vũ, vài tiểu thị không khỏi cười trộm, Vương gia từ sáng sớm hôm qua vào phòng đến sáng sớm hôm nay mới đi ra, nghĩ đến Vương Quân lại bị mệt đến như thế.
Mệt là thật, suy yếu cũng là thật, nhưng là không có như bọn họ nghĩ tà ác như vậy, Vân Tư Vũ một ngày chưa từng ăn cơm, chỉ có Phong Lăng Hề thừa dịp thời điểm hắn mơ mơ màng màng đút cho hắn chút nước trà, hơn nữa đau đớn hành hạ không tiều tụy mới kỳ quái, không hư nhược mới không bình thường. Đáng tiếc tiểu thị giữ cửa không biết, một lòng cho rằng hai người này ở trong phòng là bổ sung đêm động phòng hoa chúc.
Đang sửa sang lại giường chiếu, tiểu thị nhìn thấy vết máu trên giường càng thêm chắc chắn ý nghĩ trong lòng, hoàn toàn không biết đó là vì thời điểm Vân Tư Vũ đau dữ dội, đem môi mình cắn ra máu cọ xát dính vào.
Tiểu thị giữ cửa rất cao hứng, xem ra rất nhanh bọn họ sẽ có Tiểu Vương gia để chiếu cố.
Vân Tư Vũ mặc dù chú ý tới bọn họ cười có chút cổ quái nhưng cũng không hiểu, chỉ đành phải tùy ý bọn họ hầu hạ rửa mặt, sau đó lại trông thấy có tiểu thị bưng thức ăn đến. Vân Tư Vũ đang muốn hỏi Phong Lăng Hề đang ở đâu, thì tiểu thị kia đã bắt đầu luyên thuyên nói không ngừng: “Vương Quân đại nhân, đây chính là đồ ăn sáng Vương gia đặc biệt phân phó làm, bảo là muốn bồi bổ cho người thật tốt đấy. Nô tài cho tới bây giờ còn chưa gặp qua Vương gia quan tâm một người nam tử như vậy.” Lời này càng làm cho một đám tiểu thị nhận định Vân Tư Vũ thật tốt được Vương gia yêu thương, người trong cuộc lại bất đắc dĩ hoàn toàn như lọt vào trong sương mù.
Bên cạnh có người chen miệng nói: “Đó là đương nhiên, trong lòng Vương gia tự nhiên là Vương Quân quan trọng nhất, các ngươi xem ngoại trừ Vương Quân , có có người nam tử nào có thể đi vào phủ Nhàn vương ta?”
Vân Tư Vũ sửng sốt một chút mới hỏi: “Ngươi nói là, phủ Nhàn vương này chỉ có một mình ta?”
Tiểu thị kia nghe được câu hỏi của hắn, liền vội vàng gật đầu, có chút bất bình nói: “Công tử thế gia trong kinh thành này đều chướng mắt Vương gia chúng ta, chính là bọn họ hoàn toàn không có ánh mắt nhìn người, trong kinh thành này còn có ai như Vương gia chúng ta vậy, có quyền thế, có tài có mạo, hơn nữa trong phủ còn ngay cả cái Thị quân cũng không có?”
Vân Tư Vũ hoài nghi hỏi: “Thật không có? Trắc quân, Thị quân một cái cũng không có?”
Vài cái tiểu thị nhất nhất gật đầu, xem bộ dáng kia nếu là Vân Tư Vũ không tin nữa, bọn họ sẽ phải giơ tay lên trời mà thề.
Vân Tư Vũ sờ sờ mũi, thật sự là kỳ quái, nàng không phải là tốt sắc à? Vì cái gì trong vương phủ nhàn rỗi Trắc quân, Thị quân cái gì một cái cũng không có?
Dùng qua đồ ăn sáng, Vân Tư Vũ rốt cuộc vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: “Nàng… Vương gia đi nơi nào?”
Hắn vừa nói xong, vài cái tiểu thị sắc mặt đều có chút cổ quái, ấp úng nói: “Cái này… nô tài không rõ ràng lắm, bất quá, Vương gia sẽ trở lại thật nhanh.” Nói xong, liền như ong vỡ tổ chạy đi.
Vân Tư Vũ nhíu nhíu mày, có vấn đề!
Nhưng là nghĩ một hồi, lại không nghĩ ra là thế nào, Vân Tư Vũ cũng không muốn rối ren, chuẩn bị đi thăm Nhàn vương phủ một chút.