Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ

Chương 1

Chương 1: Jade
"Vẻ đẹp của một người phụ nữ không nằm ở thứ trang phục mà cô ấy khoác trên người, thân hình hay cái cách mà cô ấy làm dáng. Vẻ đẹp của người phụ nữ nằm trong đôi mắt bởi đó chính là cánh cửa dẫn tới trái tim của cô, nơi tình yêu ngự trị. Vẻ đẹp thực sự của một người phụ nữ phản ánh tâm hồn của cô ấy. Đó là sự quan tâm mà cô cho đi, là những đam mê mà cô theo đuổi. Vẻ đẹp của người phụ nữ sẽ lớn dần theo năm tháng."

Audrey Hepburn

Jade

"Chào buổi sáng bà Chang. Tối qua bà ngủ ngon chứ?" Tôi vui vẻ gửi lời chào tới sếp của tôi, bà Grace Chang, một quý bà 65 tuổi. Tôi rất lo lắng bởi bà thường hay bị đau đầu và không thể ngủ ngon vào buổi tối.

Bà Chang là chủ của một quán Café nhỏ ở Manhattan, New York nơi mà tôi sinh sống. Tôi là một thu ngân. Tôi làm việc từ 8 giờ sáng cho tới 8 giờ tối từ thứ 2 cho tới thứ 6.

Cửa hàng không có đủ nhân viên vì vậy tôi phải làm rất nhiều việc. Tôi vừa là phục vụ, vừa pha café và đôi khi tôi còn phải lau dọn cửa hang sau khi tan việc. Tôi không thể phàn nàn về những điều đó vì bà Chang trả lương cho tôi khá hậu hĩnh. Thật sự thì cũng không đến mức quá hậu hĩnh nhưng ít nhất cũng đủ cho tôi và gia đình được ăn uống đầy đủ tươm tất và thanh toán các loại hóa đơn.

"Chào Jade, tôi ngủ rất ngon, cảm ơn cháu. Mấy viên thuốc giảm đau mà tôi uống tối qua cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng". Bà cười với tôi đầy trìu mến.

"Thật tuyêt, bác sĩ của bà đã nói sao?" tôi vừa hỏi vừa nhét cái túi da đã sờn màu cùng cái áo khoác len cũ vào trong ngăn tủ. Sau đó chỉnh lại mái tóc giả của mình và tháo cặp kính to quá khổ so với khuôn mặt xuống để lau chùi.

"Chỉ là chứng đau nửa đầu thôi. Không có gì nghiêm trọng"

Tôi mừng là cuối cùng bà cũng chịu nghe lời tôi. Tôi đã nói với bà nhiều lần về việc chăm sóc sức khỏa nhưng bà không chịu nghe. Bà có một nỗi ám ảnh đối với bệnh viện, trạm y tế và bác sĩ. Hẳn là bà đã phải trải qua một điều gì đó vô cùng đau buồn khi con nhỏ.

"tối qua, vợ của George đã sinh"

"Thật sao? Cháu thấy mừng cho họ. Sau 5 năm, cuối cùng họ cũng đã có con. Là một cô bé phải không bà?" Tôi cảm thấy vô cùng mừng cho George, anh chàng pha chế café của quán.

"Đúng vậy. Thêm vào nữa thì hôm anh ta cũng không thể đi làm được, cháu có thể lấp chỗ trống của anh ta được không?"

Ôi trời, điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải đảm nhận hai công việc một lúc.

"Dạ vâng, được ạ. Cháu có thể xoay sở được". Tôi cười và vuốt lại mất nếp nhăn trên bộ váy hoa màu nâu mà tôi đang mặc. Thật ra thì đây là chiếc váy yêu thích của tôi, tôi mặc nó rất thường xuyên. Nó là của bà tôi. Đúng ra thì hầu hết quần áo trong tủ của tôi đều là của bà.

Đã gần đến giờ của hàng mở cửa, tôi phân vân tự hỏi không biết tại sao những nhân viên khác, Suzanne và Kurt vẫn chưa đến. Suzanne là phục vụ, công việc của cô là nhận order và bưng bê thức ăn. Kurt là nhân viên lau bàn ghế, sàn nhà và nhà vệ sinh.

Gần đây, tôi phát hiện ra rằng Suzanne và Kurt đang yêu nhau. Tôi đã bắt gặp họ trong nhà vệ sinh. Họ quên không khóa cửa.

"Dừng lại, đừng nói với bà Chang về điều này hoặc tôi sẽ bẻ gẫy xương cô" Kurt đe dọa tôi. Hắn ta thậm chí còn vặn tay tôi ra sau lưng. Tôi phát khóc vì bị đau

"Tôi sẽ không nói với ai, tôi hứa. Làm ơn hãy thả tôi ra". Tôi cầu xin. Cuối cùng thì hắn ta cũng buông tay tôi ra.

"Tốt. Hay nhớ kĩ điều đó" Cặp mắt hắn nhìn tôi chằm chằm đầy tức giận.

Tôi xoa bóp cánh tay mình, nó đỏ ứng và nhức nhối.

"Rồi, giờ thì ra ngoài đi đồ xấu xí. Cô sẽ không muốn tiếp tục ở tỏng này đâu." Suzanne cười lớn và đẩy tôi ra ngoài.

Đúng vậy, họ thường xuyên bắt nạt, chế nhạo tôi còn tôi thì đã quen với điều đó. Tôi làm như không nghe thấy những từ ngữ khinh miệt từ họ. Tôi không muốn gây sự với họ. Tôi rất cần công việc này, cả gia đình tôi đều trông chờ vào tôi. Thêm vào nữa thì bà Chang là một người chủ rất tốt.

"Jade, tôi ở trong nhà bếp. Nếu cháu cần gì thì hãy gọi tôi nhé"

"Vâng, thưa bà" Tôi mặc chiếc tạp dề màu đen và chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón vị khách đầu tiên. Tôi đi vào trong phía quầy phục vụ, bật máy thu ngân và máy pha cafe.

Tôi đã học được cách pha café từ George, anh nhân viên pha chế. Trong gần một năm làm việc trong quán café, anh ta đã dạy tôi tạo hình nghệ thuật trên tách café và cách để pha chế một cốc Espresso hảo hạng. Tôi đã chăm chỉ học hết những điều mà anh ta chỉ bảo về cafe, toàn tâm toàn ý thu nhận kiến thức.

Khi tôi đang lau chùi quầy phục vụ thì vị khách đầu tiên vào quán. Hai người đàn ông trong bộ vest đen và kính đen bước vào. Họ làm tôi nhớ đến bộ phim "Men in black".

Tôi nhìn vào người đàn ông bước vào trước. Anh ta trông trẻ hơn người còn lại. Anh ta dừng ở trước cửa, và quét mắt khắp căn phòng. Anh ta đứng ở đó, cao lớn, đẹp chói lóa cùng một cơ thể cân đối hoàn hảo.

Tôi gần như đóng băng. Não tôi như ngừng hoạt động và cơ thể như chết lặng. Vẻ bề ngoài của anh ta làm tôi hoảng loạn. Anh ta trông hơi quen quen.

Liệu có phải anh ta là ngôi sao điện ảnh, người mẫu hay một người nổi tiếng nào đó không? Trông vóc người thì có lẽ anh ta là vận động viên chăng?

Đôi mắt của anh ta bị che lấp bởi cặp kính râm. Rất khó để biết được anh ta đang nhìn về phía nào. Nhưng tôi khá chắc là anh ta không nhìn tôi. Ở anh ta toát ra một sự tự tin không dấu giếm. Trông anh ta rất giàu có và quyền lực.

Anh ta nói gì đó với người đàn ông kia sau đó họ bước vào và ngồi ở bàn chính giữa căn phòng.

Tôi cầm một cây bút và giấy ghi. Tôi nhanh chóng đi về phía họ để nhận order

"Chào buổi sang, ngài muốn gọi đồ gì?" tôi đứng phía trước và cười với họ. Tôi viết C#1, mã số cho khách hang đầu tiên trong giấy order.

"Chào buổi sang. Cho chúng tôi một ly Espresso và một ly Latte". Người đàn ông lớn tuổi hơn bỏ kính râm ra và cười với tôi. Anh ta chắc khoảng 45 tuổi.

Tay của tôi run bần bật khi tôi cố gắng viết order. Tôi không biết tại sao, có lẽ bởi vẻ ngoài của người đàn ông trẻ hơn. Anh ta trông có vẻ là một người rất quan trọng. Khuôn mặt anh ta nhuộm màu nắng và gió. Trông kiểu dáng cằm của anh ta thì có vẻ anh ta là một người khá ương ngạnh.

Anh ta khiến cho tôi cảm thấy vô cùng bức chai và lo lắng còn anh ta thì thậm chí còn chẳng them để ý đến tôi, Anh tan đang bận nói chuyện điện thoại. Tôi không thể ngăn bản thân lắng nghe giọng nói đó. Nó rất trầm ấm và mạnh mẽ.

"Ngài còn cần thêm gì nữa không?" Tôi chuyển hướng nhìn sang người đàn ông bên cạnh

"Chỉ cần thế thôi". Người đàn ông lớn tuổi hơn trả lời sau đó gật đầu với tôi tỏ vẻ "cô có thể rời đi"

Tôi bưng café lên trong vòng 5 phút và tiếp tục nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi hơn đó. Anh ta trông rất quen. Tôi khá chắc rằng trước đây tôi đã từng gặp anh ta ở đâu đó. Giá mà anh bỏ kính ra để tôi có thể nhìn thấy đôi mắt của anh ta. Biết đâu nó sẽ giúp tôi nhớ ra được tôi đã gặp người đàn ông này ở đâu. Sau đó tôi để ý thấy anh ta đã uống café. Đó là tách Espresso.

Một vài người khách khác bước vào quán. Tôi trở nên bận rộn hơn với việc ghi các món đồ theo yêu cầu của khách hàng và pha chế đồ uống cho họ. Nhưng điều đó không thể ngăn được tôi thôi liếc về phía hai người đàn ông ngồi ở bàn chính giữa căn phòng, hết lần này đến lần khác. Tôi đã rất có khắc để lờ họ đi và tập trung vào công việc của mình.

Một lúc sau, tôi thấy có hai cô gái tiếp cận và cười ve vãn họ. Người đàn ông trẻ hơn nhìn vào hai cô gái rồi nói gì đó khiến mặt của hai cô xám xịt. Dường như anh ta đã nói một điều gì đó khá xúc phạm bởi hai cô gái ấy đã bước ra khỏi quán ngay lập tức với khuôn mặt đầy tức giận. Thế đấy, anh ta thật thô lỗ.

Hai người đàn ông bước ra khỏi quán mà không hề gọi thanh toán. Tôi đi tới bàn của họ và nhìn thấy tờ 100 đô la đặt dưới tách Espresso.

Gì cơ? 100 đô la? Thật không thể tin được. Tôi sung sướиɠ chết lên được. Thế là quá nhiều so với tiền tip cho một tách café.

Trưa hôm đó, Suzanne và Kurt cùng gọi điện đến và báo rằng họ bị ốm, Vì vậy tôi và bà Chang phải làm việc trong quán suốt cả ngày. Ba Chang thay tôi làm thu ngân còn tôi thì làm hết những công việc còn lại. Tôi cố gắng để phục vụ khách nhanh nhất có thể để họ thôi phàn nàn.

Trước khi về nhà, tôi đã lau chùi sàn nhà và cọ rừa nhà vệ sinh. Tôi rất mệt nhưng tôi không còn lựa chòn nào khác.

Lúc tôi rời khỏi quán thì đã là gần 8 rưỡi. Tôi bắt xe buýt tới South Bronx nơi gia đình tôi thuê một căn hộ một phòng ngủ nho nhỏ. Ngôi xuống ghế trên xe buýt, tôi lôi chiếc hăm-bơ-gơ mua vội ở gần bến xe buýt ra và ăn ngấu nghiến sau đó ngủ một giấc.

"Mẹ, mẹ có tin được không, hôm nay con đã được tip một số tiền rất lớn. Hai người đã ông trông rất giàu có đã để lại 100 đô cho 2 tách café của họ."

"Sao cơ? Như vậy là quá nhiều" Mẹ của tôi, bà Ruby Collin, nheo mắt

"Đúng vậy, con đã không thể tin nổi. Con nói với bà Chang rằng chúng con sẽ chia đôi số tiền tip đó nhưng bà ấy nói đó là của con."

"Bà ấy thật tuyệt"

"Đúng vậy, rất tuyệt. Con thật may mắn khi có một người chủ tốt như vậy." Tôi tháo bộ tóc giả và sợi dây chun đang búi tóc tôi ra. Mái tóc đỏ dài mềm mại xõa xuống vai tôi. Tôi cầm lấy lược và bắt đầu chải tóc cho tới khi thật bóng mượt.

"Hannah thế nào ạ?" tôi hỏi về đứa trẻ nhà hang xóm. Mẹ tôi làm nghề trông trẻ trong suốt gần một năm qua để kiểm them thu nhập.

"Con bé rất đáng yêu nhưng nó đã nặng hơn trước một chút. Mẹ không nghĩ là mẹ có thể dễ dàng bế con bé nữa" Mẹ tôi bắt đầu xoa bóp ngực. Bà bị bênh tim mạch vành nhẹ cách đây 6 tháng. Bác sĩ điều trị của bà khuyên bà không nên làm việc nặng.

"Vậy thì mẹ đừng trông con bé nữa. Con thật sự không muốn mẹ phải làm việc chút nào. Mẹ đang mạo hiểm với chính sức khỏe của mình đấy. Mẹ đừng lo, con có việc. Con sẽ làm việc vào cả cuối tuần nữa để có tiền làm thêm giờ. Chúng ta có thể xoay xở được"

"Con đã làm quá nhiều cho chúng ta rồi, Jade. Mẹ thật sự xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng cho con"

"Mẹ, xin mẹ đừng nói mấy lời như thế nữa. Con yêu mẹ và con sẽ chăm sóc cho mẹ và Sapphire. Con đã hứa với cha như vậy rồi". Tôi ôm lấy mẹ. Mắt tôi đã rơm rớm nước.

Cha tôi mất bởi căn bệnh ung thư phổi cách đây 2 năm. Lúc đó tôi mới 18 tuổi. Ông bị bệnh do làm việc trong một công ty sản xuất khoáng chất a-mi-ăng. Một năm trước khi ông mất là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với chúng tôi. Chúng tôi phải chiến đấu để giành giật lấy mạng sống của ông. Chúng tôi đã dùng hết số tiền tích kiệm ít ỏi, bán nhà để có thể chi trả cho tiền thuốc men chữa trị. Đó là một cơn ác mộng kinh hoàng khi tình trạng sức khỏe của cha tôi cứ yếu đi mỗi ngày. Ông là một vô cùng người tuyệt vời, sùng đạo, vui vẻ, đầy sức sống, một người chồng mẫu mực, một người cha chu đáo. Tôi không thể ngừng suy nghĩ tại sao một người tốt bụng và ngoan đạo như cha tôi lại ra đi sớm như vậy.

Cái ngày cha tôi mất, cả thế giới như đang đổ sụp trước mắt tôi. Chúng tôi đều sống dựa vào ông. Chúng tôi trông cậy vào ông, cả gia đình chỉ sống nhờ vào đồng lương ít ỏi của ông.

"Chuyện gì vậy?" Em gái tôi, Sapphire bước ra từ phòng tắm. Con bé hét lên đầy hoảng hốt khi nhìn tôi và mẹ tôi ôm nhau. Con bé nghĩ rằng có chuyện gì đó tồi tệ lại xảy ra.

"Không có gì đâu.Chị và mẹ chỉ ôm nhau vì nhớ bố thôi." Tôi cười, khoe hàm răng đều tăm tắp, với cô em gái 15 tuổi của mình

"Ôi, em đã tưởng là con chuyện tồi tệ nào đó lại xảy ra. Dù sao thi Jade, em có tin vui cho chị đây."

"Gì vậy?"

"Em vừa chat với Joseph cách đây 1 tiếng."

"Joseph?"

"Đúng vậy, tình yêu duy nhất của chị"

"Cái gì?"

"Anh ta xin tài khoản Facebook của chị và em nói với anh ta rằng chị không còn bất cứ một tài khoản mạng xã hội nào. Sau đó anh ta xin số của chị."

"Vậy em có đưa cho anh ấy không?

"Không, chị đã nói là không được đưa số chị cho bất cứ ai mà, phải không?"

"Đúng vậy."

"Nhưng anh ta đã đưa số của anh ta cho em. Anh ta bảo chị hãy gọi lại cho anh ta, bất cứ lúc nào. Anh ta sẽ đợi.

Tôi chợt thở dài. Joseph.

Đã hai năm để từ lần gần đây nhất tôi gặp anh. Tôi đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc giữa chúng tôi.

Không, tôi không thể đối mặt với anh nữa. Tôi không còn là cô gái mà anh quen trước đây. Tôi đã thay đổi, hoàn toàn. Jane của ngày xưa đã chết rồi.

Một nỗi đau dữ dội đang nứt toác trong tôi.