Tận Thế Song Sủng

Chương 411: Cải tử hoàn sinh

Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

– “Có, đương nhiên trong lòng sẽ thấy sợ hãi rồi, sau chuyện của Tô

Tiêm Ảnh, không phải mình cũng tránh bạn hai ngày sao? Nhưng về sau thấy cha mình và những người khác, còn có Tiểu Bạch ở cũng bạn lâu như vậy

cũng không có chuyện gì xảy ra. Thế giới này dị năng gì cũng có, loại dị năng huyền bí như vậy, dĩ nhiên mình cũng có thể tiếp nhận. Dù bạn có

là ma quỷ thì người phải chết cũng là Tiểu Bạch nha.”

Thật lâu, tâm tình của Đường Nhược cũng không thể bình tĩnh, cảm xúc

phập phồng. Nửa ngày mới che ngực nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên đồng đội

của mình đều là người có thần kinh thô, một người hai tính cách. Lại

nói, kiểu não tàn này, sẽ lây bệnh đấy. Nếu Phan Hiểu Huyên biết Bạch

Thất trọng sinh thì có phản ứng bình tĩnh như vậy hay không.

Sau đó Đường Nhược nói suy đoán của mình về Phan Hiểu Huyên cho Bạch

Thất. Quả thật cô đối với Bạch Thất là đào tim đào phổi, có hai tuyệt

không nói một, có ba tuyệt không nói hai…

Nhưng Bạch Thất nghe xong suy đoán của cô, vẻ mặt chỉ thoáng động,

giải quyết dứt khoát tất cả bí mật không gây ảnh hưởng gì đến tình cảm

hai người, dưới tình huống nguy hiểm đến tính mạng của hai người thì cứ

để nó phát triển theo tự nhiên.

Tuy nhiên Đường Nhược lại có chút không biết phải làm sao, nhưng tình huống bây giờ cũng chỉ có thể làm theo ý của của Bạch Thất, bởi vì

ngoại trừ tiến cấp, dường như cô cũng không có phương pháp gì để có thêm được tin tức…

Vậy thì… cứ thuận theo tự nhiên đi.

Theo sắc trời ngày càng tối càng có nhiều muỗi hơn, từng đợt ‘sao

băng’ xẹt qua, từng tràng ‘khói lửa’ nổi lên, thi thể trên đất cũng ngày càng nhiều. Đầu muỗi lớn hơn nhiều, vì để chắc chắn những con muỗi này

còn nguyên vẹn, đại đa số đều khống chế dị năng. Ngay cả Bạch Thất cũng

không dùng chiêu ‘đóng băng vạn dặm’ để chơi đùa nữa.

Hiện nay muỗi đối với binh sĩ hoặc người bình thường không có dị năng vô cùng nguy hiểm, nhưng với dị năng giả lại không có bất cứ uy hϊếp

gì.

Chiêu số hạn chế, còn phải giữ lại dị năng, việc này đối với dị năng giả mà nói càng là một sự khảo nghiệm.

Ban ngày trời tháng bảy nóng bức, ban đêm lạnh lẽo, mọi người đánh

một hồi ra đầy mồ hôi. Mỗi người đều đã sớm chuẩn bị, người có điều kiện sẽ đi giày ống cao, không có điều kiện sẽ dùng vải plastic quấn hai

chân mình lại. Bằng không không cẩn thận một chút thì đạp lên ‘thi thể’

chồng chất trên mặt đất. Không chịu nỗi nhìn thẳng xuống.

Bọn họ vì mục tiêu không đem cơm tối ói ra, vẫn cẩn thận là hơn, tất cả đều đứng nguyên tại chỗ đánh tới.

Cho đến nửa đêm, Bạch Thất vung tay, để mọi người trở về nghỉ ngơi.

Tinh lực có hạn, số lượng muỗi dường như vô hạn, không thể mệt mỏi chiến đấu. Vì vậy từng tiểu đội trưởng lại bắt đầu ra lệnh.

Quan trọng hàng đầu là để dị năng giả không gian lấy ra cây chổi, xẻng xúc tuyết cùng các loại công cụ để mở ra một con đường.

Đêm tân hôn, cho dù Đường Nhược mệt mỏi đến co quắp cũng không chạy

thoát khỏi ma chưởng. Bạch Thất cầm khăn đứng ở cửa phòng tắm giả trang

làm ông chồng nhị thập tứ hiếu, giả trang làm trung khuyển: – “Bây giờ

thời tiết khác thường, một người tắm không bằng hai người cùng tắm rửa

sẽ ấm áp hơn, một người nằm trong chăn không bằng hai người cùng ôm sưởi ấm…”

Vợ yêu dấu, em vẫn mau mau theo anh đi, nhanh nhanh vào trong chén của anh!

Dù sao đã mang danh bỉ ổi càng vang càng xa rồi, dứt khoát cá chết

lưới rách, cam chịu đi trên đường càng ngày càng đen. Mặc kệ dùng cách

gì, chỉ cần đạt được thứ mình muốn thì đó đều là cách hay!

Zombie triều ngày thứ 89, một ngày một đêm hai người ôm ấp vuốt ve

không biết bao nhiêu lần, dùng mười đầu ngón tay đếm cũng không hết, đến mức quá lâu, bụng cũng đói quá lâu, tiết tháo của anh cũng đều vỡ thành mảnh vụn rồi.

Đường Nhược muốn trở mặt, nhưng nhìn anh giống như khuôn như dạng,

mang gương mặt uỷ khuất, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười.

Sau đó, Bạch Thất thừa cơ, ôm lấy cô một đường hôn xuống. Ngày tốt cảnh đẹp, đoàn tụ sum vầy, sao có thể bỏ lỡ.

Ngày hôm sau, căn tứ tiến vào giai đoạn bảo toàn. Tạm thời không có

người đi ra ngoài đánh zombie, mọi người đang trợ giúp căn cứ tu tu bổ

bổ và tẩy rửa.

Thi thể zombie cần đốt, xác muỗi cần thu thập, lắp đặt xong các phiến PC, tường thành căn cứ bị zombie đè ép, trên tường đều loang lổ vết

máu… tất cả đều cần mọi người tới làm cho xong.

Buổi chiều ngày thứ hai sau khi đẩy lùi zombie triều, tiến sĩ Lâm không mời mà đến đại viện đội Tùy Tiện.

Trong biệt thự của Bạch Thất, hắn từng hứa sẽ tặng máy truyền tin sóng dài làm quà tân hôn.

Đường Nhược thấy vị tiến sĩ cả đời đều si mê nghiên cứu này, cười

nói: – “Buổi tối tiến sĩ ở lại ăn cơm, xem như ăn mừng hôn lễ.”

Giữa trưa, trong đại viện xem như cũng đã cùng mọi người ăn qua một

lần, tuy trước đó đã huênh hoang tuyên thệ trên tường thành, nhưng dù

sao cũng không giống như nhà họ Chu lúc trước, trong căn cứ mời tiệc

linh đình trên đường lớn, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, phần giản

lược kia đều là của mình nha. Mà hai người đối với việc mời rượu tiệc

cưới này kia đều không ưa chuộng lắm.

Tiến sĩ Lâm cười cười, gật đầu nói: – “Được, tất nhiên phải ăn một

bữa, lúc đầu tôi đưa không ít tiền cơm đâu đấy.” Hai người nói vài câu,

tiến sĩ Lâm nghiêm túc nói: – “Gần đây tôi đều ở trong phòng thí nghiệm, không biết hôm nay căn cứ xảy ra biến hoá lớn như vậy.”

Đối với việc Bạch Thất ngồi lên vị trí chủ vị trong phòng họp, còn

mấy lão già giống như ở trong viện dưỡng lão tùy ý ở các đại viện, tiến

sĩ Lâm cũng không quá chú ý. Vốn ông cũng không thuộc phương diện những

nhân vật chính trị, không hiểu trò chơi chính trị, từng người trong căn

cứ đều đồng ý để Bạch Thất ngồi vị trí này, ông cũng không có lý do phản đối. Ông rời khỏi phòng thí nghiệm đến nơi này cũng vì nguyên nhân

khác: – “Tiểu Tào đã chết rồi, các người cũng biết?”

Tiến sĩ Lâm nói với vẻ cô đơn, ông cũng luyến tiếc cô ta đấy. Đường Nhược cùng Bạch Thất nhìn nhau, lắc đầu.

Trước đó, vì có Diệp Thánh Luân và mấy lão già trong căn cứ nhúng

tay, Bạch Thất không gϊếŧ chết Tào Mẫn, sau đó Bạch Thất vì chuyện cô

tiến cấp, trở về căn cứ, mấy lão già kia thừa cơ đưa Tào Mẫn đến đảo Tự

Tâm. Cô còn tưởng rằng Tào Mẫn vẫn luôn ở trên đảo đó, thì ra lại trở về căn cứ, còn đi tìm tiến sĩ Lâm.

Tiến sĩ Lâm tiếp tục nói: – “Tiểu Tào cũng là người cố chấp, sống

chết để tâm vào chuyện vụn vặt, một ngày vào hai tháng trước cô ấy chạy

đến nhờ tôi, để tôi trợ giúp cô ấy, nói trên thế giới này có chuyện cải

tử hồi sinh, có thể lấy tinh thần nguyên của một người ra rồi đặt tinh

thần nguyên đó vào một cơ thể khác, để cho chủ nhân của tinh thần nguyên đó phục sinh…”

Trong lòng Đường Nhược căng thẳng, chậm rãi hỏi: – “Sau đó thì sao, tiến sĩ Lâm có kết luận thế nào?”

Tiến sĩ Lâm nói: – “Tôi đã giải thích với tiểu Tào, tôi không loại

trừ khoa học kỹ thuật tương lai, có thể tách tinh thần nguyên từ cơ thể

ra, sau đó để cho tinh thần nguyên phụ thuộc vào một thứ gì đó làm cho

chủ nhân của tinh thần nguyên phục sinh lần nữa. Nhưng khoa học kỹ thuật bây giờ, chúng ta không thể làm được… sau đó Tiểu Tào nói…” Ông nhìn

Đường Nhược, trong ánh mắt mang theo một chút chờ đợi, lại mang theo một chút kinh ngạc: – “Tiểu Tào nói với tôi, cô là người trọng sinh tinh

thần nguyên được đưa đến đây, lại không sống cả đời ở đây. Cô ấy một mực chắc chắn rằng, cô là người từ ngàn năm sau, tinh thần nguyên thông qua ngũ duy ‘xuyên qua không gian’ mà đến đây.”