Tận Thế Song Sủng

Chương 350: Tinh thần lực là hacker

Chủ tịch Nguyên trước kia không dùng đến tư liệu này cũng vì muốn đội Tùy Tiện sẽ do chính ông ta dùng đến, mà không phải để chia rẽ lòng

người trong nhóm họ.

Một chiếc đũa thì dễ gãy, một cây đại thụ cũng dễ chặt, khó là bẻ cả nắm đũa và chặt cả mảnh rừng.

Nhưng hiện tại Tào Mẫn nếu như muốn lấy người thân của đồng đội để uy hϊếp, đánh vào lòng người.

Sau này… không biết đội Tùy Tiện còn có thể có được sức mạnh tập trung được nữa không?

Nhưng… đấy cũng không phải vấn đề ông ta sẽ nói ra, chỉ là yên lặng quan sát mà thôi.

Thư ký đi rồi, Tào Mẫn để tư liệu vào trong túi, sau đó đi lên lầu hai của biệt thự.

Ở một căn phòng phía trước lầu hai, cô ta đẩy cửa đi vào.

Đây vốn là một căn phòng tràn ngập ánh sáng, nhưng hiện tại tất cả

cửa sổ đã bị đóng lại, trở thành một không gian đen kịt, trong đó có một cái giường, trên giường có người, người đó chính là Phạm Vân Giang.

Trông thấy Tào Mẫn đi vào, Phạm Vân Giang lập tức ngồi dậy: “Tiến sĩ Tào?”

Tào Mẫn không cảm xúc nhìn anh ta, nói: “Anh đã tỉnh rồi, bây giờ hãy để tôi xem thông tin trong não của anh.” Lời vừa nói không có chút nào

là để dò hỏi ý kiến cả.

Phạm Vân Giang ngay lập tức hiểu ra.

Cái gọi là “xem” thông tin trong não, nửa đêm hôm qua anh ta đã phát

hiện, do đột nhiên tỉnh dậy thấy có người ngồi bên cạnh giường, nhìn lại đó chính là Tào Mẫn đang mặc đồ trắng giữa đêm tối mịt, làm anh ta xém

xíu xỉu vì sợ vỡ mật!

Tào Mẫn thấy biểu hiện của anh ta nên nghi ngờ hỏi lại: “Anh cảm nhận được à?”

Sau khi hỏi thăm được anh ta mới phát hiện, hóa ra tinh thần lực còn

có thể thăm dò được ký ức của người khác, tìm kiếm được những ký ức của

ấy.

Đơn giản mà nói, não người giống như máy tính, tinh thần lực tựa như

hacker xâm nhập vào máy tính của người ta để phá hoại hoặc tìm kiếm tư

liệu.

Phạm Vân Giang rất ngạc nhiên, lại nghĩ tinh thần lực có thể khống chế được suy nghĩ của người khác rồi ra lệnh hay không.

Nếu như sau này nhóm người của họ ai cũng bị tiến sĩ Tào khống chế thì sao?!

Cho dù không thể, chỉ cần xâm nhập được vào biển ý thức cũng là chuyện khó tưởng rồi.

Hai người cũng bàn luận một chút về việc có thể cảm nhận được hay không việc này.

Ngay khi anh ta bắt đầu nằm mơ, anh ta cũng không có cảm giác gì,

thấy đau đớn, cho rằng đó cũng chỉ là cảm giác trong mộng mà thôi.

Cho nên nếu tiến sĩ Tào nhân lúc anh ta tỉnh táo là để có thể xâm nhập trong não sao?

Phạm Vân Giang không suy nghĩ lâu, trả lời: “Được, tôi ngồi ở đây được chứ?”

“Ừ.” Tào Mẫn nói xong, tập trung điều khiển tinh thần lực của mình hướng vào não của anh ta.

Ngay khi ép buộc thăng cấp dị năng xong, cô ta rõ ràng cảm nhận được

sự khác biệt của tinh thần lực, dường như có cảm giác với một khu vực

“có thể nhìn thấy được”.

Nếu như có thể phát triển theo hướng đó, Tào Mẫn tin tưởng sức mạnh tinh thần của mình hoàn toàn có thể ngưng thành thực thể.

Mà tinh thần lực của Đường Nhược, không biết là có thể thực thể hóa rồi hay chưa?

Tinh thần lực vốn như cây kim vô hình, đâm vào đầu của Phạm Vân Giang.

Tuy cái này là vô hình, nhưng cảm giác đau đớn thật sự tồn tại.

Phạm Vân Giang ôm đầu, rên lên: “Đau quá.”

Không phải anh ta không chịu được việc bị kim châm, nhưng việc bị đâm vào đại não sự đau đớn quả thực quá kinh khủng.

“Anh có thể cảm nhận được rõ ràng rằng tôi đang xâm nhập à?” Tào Mẫn thu lại tinh thần lực hỏi.

“Đúng vậy.” Phạm Vân Giang che miệng nói, “Rất rõ, đau đớn khác thường do vật lạ xâm nhập cực kỳ rõ ràng.”

Tào Mẫn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Hình như anh đã lên dị năng cấp hai.”

“Đúng rồi.” Vốn dị năng của anh ta không yếu, vẫn dị năng hệ băng,

khi làm nhiệm vụ ở nhà máy điện hạt nhân làm cho dị năng tiến mạnh, về

sau trong một lần ngoài ý muốn bị Zombie cắn trúng, chỉ dám ẩn nấp ở bên ngoài, không dám đi vào căn cứ, chỉ sợ bị xử bắn. Cho đến khi Tào Mẫn

đi sưu tầm động thực vật làm tiêu bản phát hiện ra, đưa anh ta vào phòng thí nghiệm, khi ở lại phòng thí nghiệm, anh ta tự nguyện hiến thân thí

nghiệm luôn, uống rất nhiều thuốc, vòng vèo một hồi cuối cùng cũng đạt

tới cấp hai.

“Xem ra, dị năng càng mạnh tôi càng khó xâm nhập…” Tào Mẫn tự hỏi rồi quay người đi ra.

Như vậy, làm sao để cô ta có thể xâm nhập được não của Đường Nhược mà không bị từ chối, sau đấy “xem” hết những bí mật giấu kín đây?

Vốn dĩ Phạm Vân Giang đã quen với việc cô ta im hơi lặng tiếng, thấy

cô ta rời đi cũng không hỏi gì nhiều, chỉ ôm lấy đầu nằm nghỉ.

Có lẽ tối qua, cô ta đã xem hết tất cả trí nhớ của anh ta nên đã biết hết những gì cần biết rồi.

Sáng sớm hôm sau, đội Tùy Tiện tập trung ở cửa Tây.

Lần này không phải là lần đầu mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không có đội ngũ đông đảo.

Có điều những nhóm từng theo bọn họ đến thành phố L làm nhiệm vụ đều đi theo, nhìn qua thì đội ngũ đông đảo hơn nhiều.

Đi ra ngoài hôm nay còn có cả Diệp Thánh Luân.

Người theo anh ta, so với Bạch Thất số lượng còn nhiều hơn.

Hai đội đi về hướng cửa Tây vừa đúng lúc dừng lại, làm cho mấy thiếu úy đang trực phải láo nháo.

Sức mạnh lớn cỡ nào nhìn vào đám người đi theo là đủ để hiểu rõ.

Diệp Thánh Luân đến cửa Tây cũng không hề lên giọng bề trên, cũng

không nói qua lại vài câu khách sáo, chỉ nhìn về phía Bạch Thất rồi đi

thẳng ra xe, chờ người sắp xếp ổn thỏa là lên đường.

Những dị năng giả này cũng đã có kinh nghiệm nửa năm, triệu tập cũng

nhanh, tự động kiểm kê số người, không cần Diệp Thánh Luân hỏi tới.

Bên Bạch Thất thì cũng chia số người ra, mọi người dựa vào mấy ngày trước đi làm nhiệm vụ ở thành phố L để chia đội.

Những người cùng đi ra ngoài lần này, sau này sẽ là người chính thức để bọn họ dùng.

Trừ người trong quân đội lúc trước, còn có những dị năng giả hai mặt, người đi theo Bạch Thất hiện có hơn 2000 người.

Đội hành động đặc biệt quả nhiên một người cũng không rời đi, toàn bộ đều ở lại. Điều này gián tiếp chứng minh người Bạch Thất tuyển đều rất

đáng tin cậy.

Vật tư quân đội có hạn, hiện tại căn cứ nhìn như đang phát triển rất

nhanh, nhưng rất nhiều nhà máy sẽ không thể tự nhiên xuất hiện trong căn cứ được.

Bông hiện tại cực kỳ thiếu, thậm chí có khả năng không còn nữa, Bạch

Thất và Hồ Hạo Thiên bị truy tặng chức vụ thiếu úy trong quân đội, đưa

nhóm dị năng giả dưới quyền bọn họ vào trong đội ngũ quân đội, nhưng mà

không được phát bất cức quân phục, giày dép nào cả.

Bởi vậy, nhóm dị năng giả bọn họ vẫn mặc đồ của mình đứng ở đấy.

Có người mặc đồ thể thao, có người mặc áo khoác, hoặc là có gì mặc

đó. Cho dù vậy, so với những người dân chạy nạn phải mặc túi nilon nhựa

xanh xanh đỏ đỏ hay lấy chăn quấn chắc chắn tốt hơn nhiều.

Đúng sáu giờ, tất cả mọi người đều xuất phát.