Edit: Nayuki
Beta: Sakura
“Cho tôi một cơ hội đi, Hiểu Huyên.” Điền Hải vẫn cố chấp muốn có
được câu trả lời. Cậu ta hiền lành chất phác, không giống như Bạch Thất, nhìn sắc mặt người ta mà đoán suy nghĩ rồi quấn quýt lấy, đối với
chuyện tình cảm cậu muốn có câu trả lời rõ ràng mới dám bắt đầu.
Có lẽ do ánh mắt cậu quá tha thiết, cũng có thể do gió hiu hiu lay
động lòng người, Phan Hiểu Huyên quên hết tất cả, ngay thời khắc này,
lần đầu tiên cẩn thận quan sát khuôn mặt của một chàng trai.
Mũi dọc dừa, trán rộng, mắt sáng, khuôn mặt sạch sẽ gọn gàng, cực kỳ cân đối ưa nhìn.
Ngay cả dáng người cũng cao, cao hơn cô nửa cái đầu rất xứng đôi.
Khi Phan Hiểu Huyên nhìn cậu như vậy, trong đầu Điền Hải xuất hiện một câu nói: hôn đi, hôn đi…
Nhưng lần đầu đã mất lý trí, nếu bây giờ lại làm vậy…
Phan Hiểu Huyên ngơ ngác hỏi lại: “Tại sao lại yêu chị?”
“Bởi vì chị tốt…”
“Tốt như thế nào?”
“Cái gì cũng tốt, tất cả những gì liên quan đến chị tôi đều thích.”
Phan Hiểu Huyên nghiêng đầu nói: “Đi xem so tài trước rồi nói sau.”
“Nếu tôi thắng, chị sẽ đồng ý yêu cầu của tôi chứ?”
Nói câu này xong, Phan Hiểu Huyên nhớ lại mình vừa tính nói gì với
cậu ta: “Diệp Thành Luân rất mạnh, cậu đánh với anh ta có chắc thắng
không? Vừa rồi anh ta ra tay dùng băng tinh độc ác lắm, không phải đến
lúc đó bị anh ta chọc chết mất tiêu ha?”
Điền Hải thấy ánh mắt quan tâm của cô, bật cười lộ cả hàm răng: “Nếu
như chiêu cuối cùng anh ta phóng ra được dị năng cấp tám thì đúng, còn
không thì đánh anh ta không có vấn đề gì đâu.”
“Vậy thì tốt rồi.” Phan Hiểu Huyên gật đầu, mới để ý thấy cơ thể hai người đã sát rạt một chỗ. “…”
Phan Hiểu Huyên vội xoay lưng tạo một khoảng cách an toàn ở giữa: “Chúng ta ra thôi, thời gian so đấu đến rồi.”
“Nếu như tôi thắng…” Cái người này vẫn còn chưa chịu dừng lại.
Phan Hiểu Huyên nổi giận: “Cậu, cái đồ ngốc này!”
Mới rồi còn biết xài chiêu “bá vương ngạnh thượng cung” (ngang ngược bá đạo, thích làm theo ý mình) hôn môi mình, vậy mà giờ lại cứ nước đôi là sao!
Nói xong, bản thân cô cũng bừng lửa giận.
Một cô gái không có thái độ cự tuyệt rõ ràng, thực ra cũng là đang do dự. Chỉ có điều, Điền Hải thật sự không biết.
Đường Nhược ngồi ở phòng hai người, thấy hai người kia một thì sắc
mặt đỏ bừng, một thì dáng vẻ u sầu, liền nháy mắt với Dương Lê.
Dương Lê nhìn hai người, làm động tác nhắc Đường Nhược an tâm.
Bởi vậy Đường Nhược cũng đi an ủi cậu em trai đang rầu rĩ của mình.
“A Hải, chút nữa lên đài có chắc chắn không? Nếu như em bảo so tài
tốt ở chỗ có thể thăng cấp dị năng, đó chính là quá trình, không cần tự
gây áp lực quá, cứ bảo vệ bản thân thật tốt là được.”
Điền Hải nghe Đường Nhược nói vậy cũng tạm quên buồn, gật đầu với cô: “Vâng chị, em hiểu mà, anh Bạch thường luận bàn với em, nên em cũng khá quen với dị năng hệ Băng ạ.”
Trong đoàn đội này chỉ có cậu ta là có thể đỡ được mấy chiêu của Bạch Thất, cho nên những lời này không phải là tự cao, đối với hệ Băng có
khi cậu ta cũng làm được thầy giáo sơ cấp rồi.
“Vậy thì tốt…” Đường Nhược thực sự an tâm.
Chỉ một lúc sau, một tiếng chuông chính thức gõ vang.
Điền Hải cởϊ áσ khoác, để ở chỗ Đường Nhược, cuối cùng, cô lại đưa
cho Phan Hiểu Huyên: “Hiểu Huyên, cầm dùm mình một chút, bọn mình sẽ
quay lại.”
Phan Hiểu Huyên có cảm giác bản thân đang có biểu cảm vô cùng thê thảm khi cầm quần áo.
Bình thường thì chẳng sao cả, nhưng mà, bây giờ là thời gian vừa mới được tỏ tình xong nha.
Giống như một cặp yêu nhau khi còn học đại học, bạn gái xem bạn trai
chơi bóng rổ, ngồi đó giữ quần áo, rồi chuẩn bị nước uống khăn lau…
Cho nên, thật sự, thật sự, rất là ngượng ngùng đó!
Điền Hải đi rồi, Đường Nhược và Dương Lê quay đầu tò mò.
“Sao vậy, tiểu Điền làm gì em thế? Sao tự nhiên xấu hổ đến mức này.”
“Cậu em của mình rất tốt nhé, cậu có thể dựa vào nó được đấy.”
Hai người hai bên thay nhau tấn công, tiếng nói không ngừng.
Ba người đã cùng trải qua nhiều thứ như vậy, tất cả đều là bạn thân,
thân đến mức đó rồi, thì tâm sự chuyện tình cảm với nhau cũng là điều
bình thường.
Phan Hiểu Huyên thẹn thùng, cuối cùng đậu đen rau muống gì cũng đều khai ra tuốt luốt.
Điền Hải rất tốt, bản thân cô cũng không cảm thấy cậu ta có gì mà
không xứng với mình, mới rồi khi được tỏ tình bầu không khí không được
tốt lắm, sau đó một chút đã không còn cảm giác ấy nữa.
“Cho nên… mình cảm thấy, cảm thấy, mình với cậu ấy có thể vì tình yêu mà thăng hoa, nhưng còn thiếu chút gì đó…” Cuối cùng Phan Hiểu Huyên
chốt lại.
Nghe xong, hai người nhìn nhau, về mặt này, kiến thức Dương Lê uyên
bác hơn hẳn: “Ý của em là, không phải em không thích tiểu Điền, mà chỉ
là vì cậu ta đối với em chưa đủ bá đạo, chưa đủ vô lại đó hả?”
Phan Hiểu Huyên: “…”
Là ý này hả?!
Làm sao mà bản thân tả chính mình thành cái mạng thích bị ngược đãi rồi?!
Dương Lê bảo: “Đúng rồi, nếu như lúc nãy em sắp ngã xuống, cậu ta ôm
lấy em, xong lại hôn một cái, vậy là bầu không khí sẽ khác hẳn trước kia phải không?”
Lúc Dương Lê nói mấy lời này,không hề có chút ngại ngần nào cả, thái độ nghiêm túc như đang xử lý việc chung.
Bởi vậy mà Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược vô cùng bội phục.
Chị Dương à, cho dù chị từng làm ở bộ phận PR, cho dù đội trưởng Hồ
chẳng để tâm thể diện vào thời tận thế này, thì chị cũng không đến nỗi
giống ổng mà cho rằng con gái nhà người ta không còn thẹn thùng đấy chứ!
Có điều, lời của Dương Lê lại làm cho Pha Hiểu Huyên có suy nghĩ khác.
Cô cầm áo khoác của Điền Hải, lại nhìn đến nơi hai người kia đang đánh nhau, có chút suy nghĩ.
Khi các cô nói chuyện, hai người kia không ngừng thăm dò nhau, cũng chính thức quyết đấu bây giờ.
Ngay lúc nghỉ ngơi giữa trận Diệp Thành Luân đã có tư liệu về Điền
Hải, biết được cậu ta thuộc đội Tùy Tiện, ở chung biệt thự và gọi anh em với Bạch Thất, có điều bình thường cậu ta rất ít khi xuất hiện, dường
như không có cảm giác tồn tại bao nhiêu, tư liệu về dị năng chỉ vẻn vẹn
hai chữ hệ Lôi là hết.
Cứ tưởng tuổi trẻ nên tính tình không ổn định, cho dù có dị năng cũng chẳng luyện được đến đâu, ai dè đến lúc thăm dò mới biết dị năng cậu ta cực mạnh.
Nếu như trong đội Tùy Tiện thì Bạch Thất đã mạnh hơn mình?
Vậy thì có luyện thêm hai tháng nữa cũng chẳng phải đối thủ!
Cho nên bây giờ phải đánh thắng được cậu thiếu niên này!
Diệp Thành Luân nghĩ thế, xòe tay ra kéo dài thành một thanh kiếm băng.
Chiêu này làm cho thủ hạ bên cạnh xúc động.
Cậu Diệp khi so tài với người khác rất ít khi dùng vũ khí.
Trường kiếm xuất hiện, âm thanh như rồng ngâm, thế kiếm kỳ dị vung về phía Điền Hải.
Điền Hải hồn nhiên không hề sợ, lách người vụt qua, tránh được đòn
đánh của đối thủ, tay phải ném một quả cầu sét ngăn lại công kích đó.
Diệp Thành Luân lại cầm kiếm chém tạo thành một luồng kình khí, bóng kiếm ánh lên như cầu vồng.
Bên người Điền Hải điện tím nhấp nháy bảo vệ những chỗ hiểm toàn thân làm cho luồng kình khí kia bị đánh tan.