Tận Thế Song Sủng

Chương 336: Hạnh phúc không chỉ ở trên mặt

Tiến sĩ Lâm ở lại ăn tối, sau khi ăn xong lại nói với Bạch Thất ông vẫn muốn xem đóng băng vạn dặm.

Bạch Thất không có lật lọng, đưa tiến sĩ Lâm đến một nơi bằng phẳng trước biện sử dụng chiêu đóng băng thiên lý.

Sau khi biểu diễn ba lần, tiến sĩ Lâm hào hững vẫn không giảm nói:

“Tuyệt vời, tuyệt vời, cực nhanh,…” Một bên cầm camera 360 độ quay chụp

lại, lại nói để anh lần thực hiện lần thứ tư. Bạch Thất không chút do dự đi một đường trở lại nhà mình, đóng cửa xin miễn tiếp khác.

Tiến sĩ Lâm xoay người để những người khác cũng biểu diễn dị năng,

trong sân tất cả mọi người đều cười một cái vỗ vỗ mông rồi lập tức giải

tán.

Thời gian không còn sớm, ngài cứ tự nhiên.

Lúc tiến sĩ Lâm đi ra lộ ra vẻ mặt oán hận nhìn một đám người như kiểu: “Các người là một đám người xấu.”

Buổi tối sau khi rửa mặt Đường Nhược nhớ lại mình còn một việc quan trọng, chính là chuyện tình cảm của cậu em Điền Hải.

Cô nói chuyện đầu đuôi sự việc cùng Bạch Thất, còn tất cả những suy

đoán của bản thân, ý định xuống lầu nói chuyện với Điền Hải, làm tận

tình trách nhiệm của người chị gái này.

Bạch Thất tự nhiên cũng muốn đi cùng, lại bị ngăn cản mạnh mẽ.

“Có anh ở đó A Hải ngại ngùng sẽ không tâm sự nhiều với em rồi.” Đường Nhược nói như vậy.

Bạch Thất nói: “Có lẽ thằng nhóc cần kinh nghiệm của anh.”

Đường Nhược nháy mắt mấy cái, suy nghĩ ý nghĩa những lời này, ngón

tay thon dài chọc chọc anh: “Anh có rất nhiều kinh nghiệm về phương diện này?”

Lông mày Bạch Thất khẽ động, nổi lên ý định đùa cợt, ánh mắt xa xưa nói: “Cũng không phải rất nhiều, cũng chỉ vài lần mà thôi…”

“Đến anh cũng muốn dùng vài lời nói dối tranh thủ sự tức giận của em, em cũng không nên cô phụ tấm lòng của anh rồi.” Đường Nhược nhẹ nhàng

ngẩng đầu lên, từ không gian lấy ra một chiếc giường đầy đủ chăn nệm:

“Bạch đại hiệp, buổi tối anh ngủ phòng bếp nha.”

Bạch Thất: “…”

Đã nói sau khi ghen cảm giác duy mỹ lung linh ở đâu ra?

Một chiêu này đã vạch trần lời nói dối đúng không!

Biết đã phạm sai lầm, Bạch Thất biết sai có thể sửa sai là một đứa

trẻ ngoan, thiện mạc đại yên* (Làm người ai không mắc sai lầm? Biết sai

mà có thể sưa thì chẳng gì tốt đẹp hơn.) anh giơ tay đặt lên đầu vai

Đường Nhược, ôm cả người cô vào ngực, cúi đầu xuống: “Được rồi, anh sai

rồi…”

Nói xong đã phủ xuống môi cô bằng một nụ hôn.

Có đòn sát thủ này, cần gì đến ngôn ngữ vẽ vời cho thêm chuyện làm gì?

Umk, đối với cô gái của mình anh có rất nhiều biện pháp.

Lúc Bạch Thất bị Đường Nhược đuổi xuống gõ cửa phòng Điền Hải, Điền

Hải còn chưa ngủ mở cửa thấy Bạch Thất, kinh ngạc một chút nhìn anh:

“Anh Bạch, muộn như vậy tìm em có chuyện gì sao?”

“Nghe nói cậu tương tư thành bệnh, anh tuân lệnh đến điều trị.” Bạch

Thất đưa tay ra đi vào trong phòng tự đi đến gần cửa sổ ngồi xuống ghế

sofa.

Sau khi ngồi xuống mới phát hiện cửa sổ gian phòng này trùng hợp như vậy đối diện chính là tòa biệt thự của Phan Đại Vĩ.

Nếu như trước tận thế, hai nhà đối diện như vậy đã sớm bị cây đại thụ che lấp, chẳng qua hiện nay thực vật sớm héo rũ, cửa sổ thấy cửa sổ,

sân thượng thấy sân thượng tầm nhìn không phải vừa vặn quang đãng sao?

“Cửa số đối diện lại đúng là phòng của Phan Hiểu Huyên.” Bạch Thất

hỏi nhưng lại giống như câu trần thuật, “Gần ban công, rất tốt.”

Điền Hải thấy Bạch Thất nói câu đầu tiên đã rất giật mình, giờ phút

này nghe được câu này lập tức đỏ mặt: “Em, em… cửa sổ kia đúng là của

Hiểu Huyên nhưng không có mở.”

Cho dù mở ra cũng chỉ là một hai lần mà thôi, nhưng hiện nay thị giác của dị năng giả rất tốt, chỉ cần cửa sổ không có rèm che vẫn có thể

thấy rõ ràng bên trong.

Bạch Thất phát hiện ra mình tới đây là làm chuyên gia tâm lý, lại

không mang nước tới là một việc sai lầm, vì vậy quyết định tốc chiến tốc thắng, tực tiếp đi vào việc chính: “Thích cô ấy? Về sau định làm thế

nào?”

Điền Hải đứng trước mặt Bạch Thất, bị anh khí định thần nhàn hỏi,

giống như một thầy giáo bắt gặp một học sinh yêu sớm: “Em, em cũng không biết… Em vốn định đợi chị Phan đón sinh nhật thêm một tuổi thì thổ lộ

tâm ý của em. Nhưng bây giờ em vừa về đến căn cứ…” Cậu chàng nói chuyện

ngập ngừng, khó miệng lộ ra tia đắng chát, “Cô ấy nói cô ấy động tâm với Diệp Thánh Luân rồi…”

Bạch Thất nhìn anh, ánh mắt nặng nề: “Cho nên cậu định buông tay?”

“Nếu như, nếu như chị Phan thật sự yêu thích Diệp Thánh Luân, em, em

nguyện ý buông tay…” Điền Hải nửa ngày mới phun ra một câu như vậy.

Cậu không hiểu hết các mặt tình cảm, tình cảm trong mắt rất thuần túy, thích và không thích, vui vẻ và không vui vẻ.

Nếu như Phan Hiểu Huyên và Diệp Thánh Luân ở bên nhau thật sự mang lại cho cô ấy vui vẻ…

“Đã luôn gọi cô ấy là chị vậy thì cậu đã chính thức bỏ qua đoạn tỉnh

cảm này.” Bạch Thất nhìn anh đứng lên, đi tới đứng trước cửa sổ, “Cậu

còn có thể nói buông tay thì chứng tỏ rơi vào tỉnh yêu chưa sâu, Biển

khổ vô biên, sớm ngày rút đao đoạn thủy cũng là chuyện tốt.”

Thời điểm Bạch Thất nói cậu từ bỏ tình cảm của cậu, trong nháy mắt

Điền Hải có ảo giác rất nhỏ, giống như trên mặt Bạch Thất biểu hiện: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(*)?

(*) Ý chỉ nóng lòng không thể dạy bảo thành công ngay được.

Luôn gọi cô ấy là chị?

Điền Hải ấp úng đứng đó, lúc thấy Bạch Thất đi tới cửa mới cố lấy

dũng khí nói một câu: “Anh Bạch, nếu đổi lại là chị Đường, anh, anh sẽ

làm như thế nào?”

Cậu có một mong muốn khẩn thiết cần một người đến chỉ rõ con đường phía trước.

Tay Bạch Thất nắm tay nắm cửa, ngừng lại giống như cười khẽ một cái,

thanh âm bình tĩnh vô cùng: “Anh sẽ làm cho trong lòng cô ấy tràn đầy

hình ảnh của anh trước người đàn ông khác, cho dù cô ấy có nhìn người

đàn ông khác nhiều hơn mấy lần. Cô ấy cùng anh chết cũng muốn chết chung một chỗ.”

Trong lòng Điền Hải có chút rung động.

Những lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra thì Điền Hải

không tin, người khác cũng không có cách nào làm cho cậu tin tưởng,

nhưng những lời này lại là Bạch Thất nói…

Trước kia trong nhiệm vụ tìm tiến sĩ Lâm cậu cũng nhảy, Sau đó trên

tường thành Đường Nhược lại liều lĩnh cũng nhảy xuống, mặc dù cậu không

có tận mắt nhìn thấy, nhưng hình ảnh đó cậu có thể tưởng tượng rõ ràng

trong đầu. Thấy mà giật mình.

Bạch Thất mở cửa ra khỏi phòng, thời điểm đóng cửa anh quay lại nói:

“Cậu thấy cô ấy cười với người khác, cũng không nhất định thể hiện trong lòng cô ấy thật sự như cậu nghĩ.”

Đóng cửa lại, Điền Hải một mình đứng trong căn phòng rộng lớn.

Lời Bạch Thất nói làm cho trong lòng cậu cháy lên một ngọn lửa nóng rực đấy!

Trong mắt Điền Hải tỏa ánh lửa nóng bỏng.

Kỳ thật lần nhảy núi kia, nếu xem Đường Nhược trên phương diện là

người nhà thì cậu cũng nhảy, nhưng thật sự khi đó Phan Hiểu Huyên trong

lòng mình đã không giống như lúc trước.

Hạnh phúc không chỉ ở trên mặt, mỉm cười không nhất định là thể hiện sự hạnh phúc!

Nhưng cậu tin tưởng mình có thể làm cho Phan Hiểu Huyên hạnh phúc thực sự.

Buổi sáng ngày tiếp theo mọi người trong đoàn Tùy Tiện đều tỉnh dậy muộn.

Ngày hôm qua vửa trở lại nhà mình, không ôm chăn mềm, nệm ấp nằm trên giường cả ngày cũng đã nói rõ bọn có tâm và đầy đủ trách nhiệm lắm rồi.

Ngược lại hôm nay Đường Nhược thức dậy rất sớm, còn xuống lầu làm điểm tâm chờ đợi Điền Hải cố ý quan sát sắc mặt của cậu.

Tuy nói tối hôm qua Bạch Thất đã nói với cô Điền Hải không có vấn đề gì, nhưng cô không thấy tận mắt vẫn cảm thấy lo lắng.