Tận Thế Song Sủng

Chương 330: Mùa xuân đến rồi, tớ cũng động tâm roài

Xã hội như vây, suốt sáu tháng không có có tin tức Diệp thiếu cũng cho rằng con trai nhà mình vùi thân trong bụng zombie rồi.

Thử hỏi sân bay to lớn như vậy lại có mật độ người nhiều thế nào, vào lúc virus zombie bùng phát, có thể có mấy người sẽ hoàn hảo sống sót mà không tổn hại gì. Cho dù sống sót thức tỉnh được dị năng, làm sao có

thể thoát khỏi một nơi như sân bay.

Có thể khi tất cả các thành viên trong nhà họ Diệp đều cho rằng

Diệp Thánh Luân đã chết. Hơn nữa sau khi gấp rút tổ chức tang lễ cho

hắn, thì hắn lại như kỳ tích xuất hiện và đem theo mấy ngàn người đến

căn cứ thành phố A!

Mấy ngàn người đó càng tôn sùng hắn để hắn cầm đầu, tất cả đều đã đưa vào đội ngũ nhà họ Diệp.

Có mấy ngàn dị năng giả gia nhập, thực lực nhà họ Diệp không thể nghi ngờ cao hơn một bước, hôm nay ở trên hội nghị căn cứ lời nói đã có

quyền lực hơn rồi.

Nghe kể những việc đã trải qua truyền kỳ như thế, Đường Nhược cũng

rất ngạc nhiên: – “Đúng là hắn trở về sau khi chúng ta đi sao?”

– “Đúng vậy, trở về chưa được một tháng, lúc ấy nhà họ Diệp hết sức

cao hứng, ở trên đường cái số 2 mở tiệc ba ngày còn mời dân cư trong căn cứ cùng chia vui nữa đấy.”

Tuy nhiên, phần lớn thức ăn đều là bột mỳ cùng đồ uống có gas, nhưng

là cơm trưa miễn phí vẫn hấp dẫn tất cả mọi người trong căn cứ đến chúc

mừng.

Phan Hiểu Huyên cũng hiểu được chuyện này quá truyền kỳ: – “Vận khí

của người này thật sự hết sức may mắn a, không tính vượt qua Bắc Đô Việt Nam, hắn còn trực tiếp vượt qua một nửa Địa Cầu ah.”

Đường Nhược nói: – “Hắn không phải chỉ cần vận khí tốt, thực lực cùng năng lực mới là nguyên nhân chủ yếu.”

Phan Hiểu Huyên nói: – “Chính xác, có thể sống sót dưới điều kiện thế này, cũng không phải nhân vật đơn giản.”

Trong lúc các cô nói chuyện, chiến đấu phía dưới cũng đã chấm dứt,

mũi tên băng trên tay Diệp Thánh Luân bắn ra, phá vỡ rồng lửa của đối

phương, bay thẳng mà đi.

Mũi tên băng kia nho nhỏ không lớn hơn mũi kim thêu bao nhiêu nhưng

lại có uy lực vô cùng lớn, hướng về cổ tay của đối phương khiến cho đối

phương theo quán tính tránh mũi tên băng, đã bay ra ngoài, ngã ở bên

ngoài đấu kỹ trường.

Rồi sau đó, tiếng vỗ tay và hoan hô vang lên vang vọng trên đường cái số 2.

Diệp Thánh Luân thản nhiên đón nhận tiếng vỗ tay, ánh mắt quét nhìn bốn phía, ngẩng đầu cười rộ.

Ánh mặt trời rực rỡ, chiếu thẳng vào mặt hắn, trên trán có mấy sợi

tóc bị gió thổi bay, thoáng lộ ra chút nhẹ nhàng, để cho cả người hắn

đều lộ ra một cỗ khí chất tươi đẹp, nhanh nhẹn như ngọc.

Người bên cạnh đến gần hắn nói nhỏ hai câu, hắn gật gật đầu với người nọ, theo người nọ đi xuống đấu kỹ trường, lên xe, đi về hướng đường cái số 1.

Có lẽ bên kia có người đến báo hội nghị chính trị bắt đầu, hắn cũng phải đi đại viện quân đội tham gia hội nghị.

Sau khi xem xong toàn bộ trận đấu, Trương Lực đứng chờ bọn người Đường Nhược xem thực đơn, để cho các cô chọn thức ăn.

Lúc Đường Nhược cầm thực đơn, trông thấy Phan Hiểu Huyên còn đứng bên cửa sổ thủy tinh, cô ấy vẫn còn nhìn xuống dưới, trên võ đài cũng không còn ai, giờ đây cô ấy còn đứng sững ở chỗ này là…

Đường Nhược chạm khẽ vào cô: – “Hiểu Huyên?”

Phan Hiểu Huyên nhìn Đường Nhược, đưa tay che lên ngực mặt hiện hoa

đào nói: – “Tiểu Nhược, có phải mùa xuân đã đến rồi hay không, cho

nên tớ cũng động tâm roài…”

“Bịch.” Đường Nhược nghe thấy bên cạnh có tiếng chén đĩa rơi xuống,

quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy vẻ mặt trắng bệch như tuyết của

Điền Hải bên dưới là chén đĩa vỡ tan tành, chân tay cậu luống cuống,

trông thấy Đường Nhược nhìn mình, há to miệng, lắp bắp nói: – “Em… em…

em đi lấy chén đĩa khác đến.”

Cậu vô cùng sợ hãi cứ như gặp phải mãnh thú và dòng nước lũ có thể

đưa con người vào chỗ chết… hoặc là nơi đây không khí mỏng manh khiến

cậu không cách nào thở được rồi…

Dù sao ở trong mắt Đường Nhược, cậu thật sự hốt hoảng mà lao ra khỏi cửa, lảo đảo chạy xuống dưới lầu.

Quả nhiên…

Bỗng nhiên, Đường Nhược biết được: Cậu em trai Điền Hải đối xử mọi

người chân thành, tinh tế, tỉ mỉ cũng đã đến lúc động tâm rồi.

Hơn nữa, bộ dạng vẫn cẩn thận từng li từng tí như vậy.

– “Tiểu Nhược, Tiểu Nhược, cậu còn nhớ đối tượng tớ miêu tả trong

lòng lúc lễ tình nhân trước đó không? ” Phan Hiểu Huyên không chú ý đến

hành động không bình thường của Điền Hải, cô kéo tay Đường Nhược đến bên cạnh cửa sổ thủy tinh đứng ở nơi đó nhớ lại: – “Vừa rồi, Diệp Thánh

Luân kia hoàn toàn phù hợp rồi… Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tớ

thật kích động, có phải chân mệnh thiên tử của tớ xuất hiện rồi hay

không!”

– “Bình tĩnh lại!” Đường Nhược dập tắt sự tưởng tượng của cô ấy: –

“Người ta bao nhiêu tuổi? Có vợ hay vị hôn thê hay có bạn gái gì hay

chưa? Tính tình như thế nào? Làm người thế nào… Những chuyện này chúng

ta đều không biết đâu, không thể quy kết hắn là chân mệnh thiên tử của

cậu sớm như vậy được.”

Nghe xong lời Đường Nhược nói, Phan Hiểu Huyên quả nhiên tỉnh táo

lại: – “Ah, đúng thế nhỉ, có lẽ người ta có vợ rồi…” sau khi bình tĩnh

lại, ngay cả một chút ánh sáng rực rỡ trên mặt cô cũng không còn, chỉ

còn lại vẻ mặt u sầu: – “Thật vất vả mới gặp được một người vừa thấy đã

yêu đấy, rõ ràng ngắn ngủi hai phút hy vọng đã tan vỡ rồi… Oa oa, mạng

của tớ thật là khổ ah…”

Bởi vì bọn người Đường Nhược còn chưa gọi thức ăn, Trương Lực thực sự vẫn chưa đi, thấy Phan Hiểu Huyên nói như vậy, lập tức biết việc mình

nên làm nên nhanh chóng nói cho các cô biết tin tức mình biết… nội dung: – “Chị Phan, chị yên tâm, Diệp Thánh Luân còn chưa có vợ, cũng không có vị hôn thê cùng bạn gái, hắn ở bên ngoài lâu như vậy, một đường dốc sức làm, dị năng vô cùng cường đại, trở về mấy ngày nay đã khiến cho căn cứ sóng to gió lớn, vừa nổi lên nên đứng đầu đề tài tin tức vài ngày. Cả

người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều nghiên cứu qua, cao

1m84, năm nay vừa mới hai mươi hai tuổi, tôi có thể dùng tính mạng cam

đoan, tuyệt đối không có bạn gái!”

Đường Nhược nháy mắt với hắn liên tục, Trương Lực cùng Đường Nhược

không ăn ý, đứng đối diện nhau cũng không biết Đường Nhược đang nhắc nhở chính mình, trông thấy ánh mắt của Đường Nhược còn tưởng rằng Đường

Nhược đang khích lệ hắn, ngược lại càng gắng sức nói thêm, ngay cả Phan

Hiểu Huyên cùng Diệp Thánh Luân trời sinh một đôi trời đất tạo thành, có tướng vợ chồng… không có lý cũng đều nói ra hết.

Cả người Đường Nhược vô lực, rất muốn tung ra một màn nước tiêu diệt

đối phương, không biết làm sao hắn chính là người một nhà, bây giờ lại

đang ở trong cửa hàng nhà mình, cô cũng chỉ có thể nghe hắn càng nói

càng khoa trương. Phan Hiểu Huyên càng nghe càng cao hứng, cắt ngang lời hắn, ném hắn ra cửa bên ngoài: – “Chúng ta đói bụng rồi, anh không cần ở chỗ này tán gẫu nữa, nhanh chóng làm cho chúng ta mấy tô mì!”

Nghe nhiều lời cam đoan như thế, Phan Hiểu Huyên quả nhiên bắt đầu

tung tăng, cũng lộ ra bản tính mê trai của thiếu nữ: – “Nhìn xem, nam

thần của tớ không có bạn gái, đúng là độc thân tốt, giờ thì tuổi tác…

tớ vẫn có cơ hội đây này… Ha ha.”

Nếu là lúc trước, Đường Nhược khẳng định ủng hộ Phan Hiểu Huyên,

nhưng bây giờ cô vì em trai nhà mình, vừa rồi bộ dạng tan nát cõi lòng

của Điền Hải liên đới khiến cô khó chịu, tự nhiên cũng che giấu lương

tâm chèn ép Diệp Thánh Luân kia: – “Tính tình người ta như thế nào cậu

còn không biết, chỉ như vậy mà đã nói mình đối với hắn động tâm roài,

cũng quá trẻ con rồi. Nếu như thực chất bên trong hắn cũng giống như

Chu Thụ Quang chính là hoa tâm đại củ cải trắng thì sao? Nếu như hắn so

Chu Thụ Quang còn quá quắt hơn thì sao? Cậu không thể chỉ vì vẻ bề ngoài mà dễ dàng bị lừa gạt như thế!”