Tận Thế Song Sủng

Chương 314: Lo được lo mất

Rất nhanh, nhân viên chấp pháp đã biết được toàn bộ sự việc.

Hóa ra cũng chỉ vì vị hôn thê của quan chấp pháp thành phố A bị người ta cố tình bới móc, chế nhạo, nên dị năng giả thành phố A nghe được,

bởi vậy nên cứ thế mà bắt đầu!

Bọn họ thấy sau trận đại chiến vừa rồi Đường Nhược vẫn đứng đó mặc áo xanh tóc uốn nếp hơi rối xíu xiu, còn một chút nhếch nhác cũng không

thấy.

Cho nên muốn bắt người về trị tội á?

Được rồi, có lòng tự giữ mạng nha! Cần gì làm khó dễ nhau này!

Hơn nữa người ta cũng có thể xem như người bị hại, còn muốn truy cứu trách nhiệm á, có khi phải bồi thường đấy.

Bởi vậy nhân viên chấp sự dời sự chú ý đến đội ngũ mấy người rảnh rỗi.

Mặt khác sau đó Đường Nhược và mọi người đều không biết, chỉ nghe

nói, buối tối ở “Tru Tiên đài” của thành phố L, một đám đàn ông thi nhau gào khóc thảm thiết.

“Chúng tôi sai rồi, cho chúng tôi một cơ hội đi!”

“Chúng tôi nhất định sẽ tập luyện dị năng thật tốt, không để cho căn cứ mất thể diện đâu…”

Về sau còn có rất nhiều truyền thuyết về dị năng giả thành phố A.

“Dị năng giả thành phố A cũng không phải người rồi, bọn họ là ma quỷ…Ngàn vạn lần không nên trêu chọc họ…”

“Thành phố A có một cô gái cực kỳ đáng sợ, xinh đẹp như tiên nữ, độc

ác hơn quỷ dữ, một lời không vừa ý đánh cho người ta thấy đủ màu sắc

luôn!”

Thế cho nên sau này, có người nói mình là dân cư của thành phố A cũng đều rất có thể diện.

Tất nhiên, đó đều là chuyện sau này.

Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên trở về phòng, thấy toàn bộ đoàn đội của mình ở trong.

Nhìn lại, đều là một đám rác rưởi.

Từ lần Lưu Binh mua một đống rác ở thành phố H, sau đó Bạch Thất mò

ra được vài món có ích về sau, bọn họ giống như có trò vui “tìm bảo

vật”, từ đó rất thu gom về cả một đống.

Lần này phát sinh chuyện lớn như vậy, bọn họ cũng không biết gì, mỗi người đều cầm đồ của mình đến cái ghế gỗ lim quan sát.

Thấy Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên quay về, Điền Hải là người đầu

tiên quay lại đón các cô: “Chị, chị Phan, mọi người về rồi à.”

“Uh, đã về rồi à, mua được cái gì thế?”Phan Đại Vĩ quay đầu nhìn hai người rồi quay lại.

Nói đến việc mua đồ, Phan Hiểu Huyên cũng vứt luôn chuyện đánh nhau

vừa rồi ra khỏi đầu, nhóm mình cũng không ai bị thương, mà cô cũng chẳng phải ra tay, nên dĩ nhiên hảo hán không đề cập đến chuyện dũng mãnh hồi xưa, quang vinh gì đó chẳng cần nhắc lại.

“Chúng tôi mua được rất nhiều đồ đây này.” Phan Hiểu Huyên nhanh

chóng lôi bảy cái áo choàng từ trong không gian ra, “Nhìn xem chúng tôi

mua được cái gì này, nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất nha.”

Những người khác thấy vậy đều vội vàng quay lại nhìn xem.

“Đây là cái gì? Chăn hay mền?

“Wow, chăn lông à.”

Phan Hiểu Huyên đẩy tay bọn họ ra, khinh bỉ nói: “Cái gì mà chăn với chả mền, đây là áo choàng, không có kiến thức gì hết!”

Mọi người thấy cô ấy khoác một cái áo choàng lên người quả nhiên cực kỳ xinh đẹp, tán dương bảo: “Cái này hay, ăn mặc xong giống hóa trang

nha, cái áo choàng này, so với áo khoác của đại tướng còn muốn “ngầu”

hơn nha.

“Đúng rồi, cái này được đấy, vừa giữ ấm vừa đủ ngầu nhé.”

Tốc độ Lưu Binh nhanh nhất, cầm một cái áo màu xanh đậm khoác lên vai mình, dạo dạo một vòng trước mặt mọi người hỏi: “Thấy tôi đẹp trai

không? Giống như Công Tử Khanh thời chiến quốc ha.”

Nói đến Công Tử Khanh, Phan Hiểu Huyên chợt nhớ đến Quách Hùng Khải, bởi vai Công Tử Khanh là do hắn ta diễn!

“Xấu, xấu quá, xấu đến phát ói này.” Phan Hiểu Huyên kéo cái áo

choàng vứt xuống, ném cho Điền Hải, “Tiểu Hải, quần áo này vẫn là cậu

mặc đẹp nhất, Lưu Binh mặc không ưa nhìn.”

Thái độ cô ấy tùy tiện, nhưng Điền Hải cũng không xấu hổ.

Điền Hải nhận bộ đồ Phan Hiểu Huyên ném cho, nâng niu trong tay, thấy Phan Hiểu Huyên cười với mình, đột nhiên trong lòng được bộ quần áo và

nụ cười ủ cho cực kỳ ấm áp.

Năm nay cậu đã mười tám tuổi, cảm tình của cậu trai trẻ, dưới chế độ

thức ăn cho chó hàng ngày của Đường Nhược và Bạch Thất thì cậu cũng hiểu cái gì gọi là tình yêu.

Cho nên cảm giác như vậy có phải hay không… bản thân mình đối với chị Phan cũng có cảm tình giống thế rồi.

Không phải tình cảm giống như dành cho chị Đường và anh Bạch là loại

tình cảm dành cho người thân, loại ngọt ngào lạ lẫm đầy mật này… lại lo

được lo mất.

Cậu rũ mắt xuống, cũng không dám nhìn thẳng Phan Hiểu Huyên, chỉ dám lí nhí: “Cám ơn chị Phan.”

Chỉ là…

Bản thân mình nhỏ hơn chị Phan một tuổi, sợ là cô ấy không chấp nhận mình.

Điền Hải ngẩng đầu, thấy Phan Hiểu Huyên quay qua khoác áo cho Phan Đại Vỹ, lại gục đầu xuống.

Vẫn là giấu diếm tâm tư thôi…

Có lẽ nói ra lòng mình, ngay cả chị em cũng không thể làm được nữa.

Điền Hải cầm áo choàng, nỗi buồn vô cớ tràn lên miệng.

Tổng cộng bảy cái áo choàng, dựa vào việc ai tới trước được trước, tất cả đều bị mọi người cướp qua đoạt lại không còn.

Phan Hiểu Huyên, Đường Nhược, Điền Hải, Phan Đại Vỹ, Chu Minh Hiền, La Tự Cường, Dư Vạn Lý vừa đủ bảy cái!

Lưu Binh muốn cướp nhưng một câu Công Tử Khanh, Phan Hiểu Huyên sống chết cũng không cho anh ta cái nào.

Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đi họp chưa về, Dương Lê bị hậu cần căn cứ mời đi cũng chưa quay lại.

Ngoại trừ vệ sĩ của Hồ Hạo Thiên cùng Lưu Binh không có gì đặc biệt, tất cả đều có phần.

Đường Nhược cũng không keo kiệt, đưa cái áo giáp tơ vàng mềm cho Lưu Binh.

Một dị năng giả tốc độ, đi tới đi lui giữa đống xác chết, có đồ như vậy cũng có thêm chút bảo hiểm.

Mọi người tâm sự về những tổn thương trong phòng khách, rốt cuộc rất nhanh đã tối.

Vậy mà Bạch Thất vẫn chưa về.

“Đại khái nhiệm vụ lần này có vẻ khó giải quyết.” Phan Đại Vỹ nói,

rít một hơi thuốc lá, “Nếu không cũng sẽ không về muộn như vậy.”

“Vâng.” Những người khác cũng đồng tình.

Cái dạng người như Bạch Thất chỉ hận không thể từng giây từng phút

dính lấy Đường Nhược, nếu không phải nhiệm vụ còn chưa bàn bạc cẩn thận, cũng không đến nỗi bây giờ chưa về.

“Đã 6 giờ tối, chúng ta ăn cơm trước thôi.” Đường Nhược nhìn đồng hồ nói, “Chắc bọn họ ở lại đó ăn tối rồi.”

“Được, ăn cơm đi, chúng ta uống canh gà, mặc kệ bọn họ ăn Bento (cơm phần kiểu Nhật) thôi.” Mọi người ai cũng đồng ý.

“Sao anh biết người ta ăn Bento, có khi ăn tổ yến vây cá không biết chừng.”

“Hội nghị lớn như thế, có khi phải uống não bạch kim bồi bổ á?”

“Mặc kệ họ, ăn cơm của mình thôi.”

Bởi vậy mọi người cũng không đợi nữa, cả nhóm đều ăn bữa tối rất phong phú.

Ăn xong, lại ngồi cùng một chỗ tám chuyện tiếp.

Lần này Lưu Binh ra ngoài mang “bản đồ kho báu” về không nhiều, lấy

ra từng cái. Không cần chờ Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên quay về cũng đã bị

mọi người lần lượt loại bỏ hết.

Mấy cái thứ gì mà bảo tàng phong thủy bát quái chả khác gì trong phim ảnh.

Mọi người đều nhất trí là cậu ta đã mua đến 99% đạo cụ quay phim!