Tận Thế Song Sủng

Chương 187: Chúng tôi đã về rồi

Edit: Hà My

Beta: Sakura

Đồng đội của anh Kỳ kêu lên: “Chúng tôi, chúng tôi cũng không phải giáo viên, các anh sao có thể đem trách nhiệm ném lên người bọn tôi!”

Người nọ nói xong lời này, đoàn xe trong nhà ăn cũng ăn sáng xong, đi ô tô đi ra.

Bọn họ có hai mấy người, trước không thấy xe của họ ngoài cửa ra vào chắc đặt tất cả xe ở trong không gian.

Lúc đi ô tô đi qua chỗ Hồ Hạo Thiên, vừa vặn nghe được câu này, Phương Cận Viễn nhô đầu ra, mặt không biểu tình nhìn anh Kỳ: “Sống sót như thế nào đều là một loại phương thức sinh tồn, anh nên tự giải quyết cho tốt, như vậy mới không xấu hổ mà tự xưng là động vật bậc cao.”

Anh Kỳ cũng không phải là người không đọc sách.

Hắn nghe xong lời nói của Hồ Hạo Thiên, đã hiểu ý tứ trong đó, lại nghe Phương Cận Viễn nói những lời này, mặt một hồi trắng một hồi đỏ, há to miệng, cuối cùng nói một câu: “Phương

Cận Viễn, lúc trước đánh cắp vật tư của các anh là hành động bất đắc dĩ của chúng tôi.”

“Ha ha.” Trả lời hắn chỉ có hai chữ.

Mục đích của Phương Cận Viễn không phải trên người anh Kỳ mà là Hồ Hạo Thiên, anh đưa ra một cái ba lô nói: “Chúng tôi cũng muốn đi thành phố A, có thể cho chúng tôi một tấm thẻ mời của căn cứ không?”

Ở chỗ này dùng một túi đồ đạc đổi một tấm thẻ căn cứ, thì lúc nhập căn cứ

giao nộp đồ vật sẽ ít đi nhiều.

Vừa rồi Phương Cận Viễn trông thấy thân thủ của Bạch Thất thì đoán được đối phương tại căn cứ thành phố A có địa vị nhất định, chắc chắn có loại thẻ mời này.

Hồ Hạo Thiên nhận túi, mở ra nhìn nhìn, bên trong tất cả là các loại mỳ tôm, rong biển.

Bọn họ kỳ thật không thiếu loại vật này,

Lại nhìn cách ăn mặc của đối phương, tuy xiêm y chỉnh tề,thôi kệ … Dù sao điều kiện vật chất kém hơn đội mình nhiều.

Hồ Hạo Thiên trả lại ba lô, thuận tay lấy ra tấm thẻ mời cho anh ta: “Đồ đạc cũng không cần, cái thẻ này là chúng tôi cảm ơn anh ngày hôm qua nhắc nhở.”

Phương Cận Viễn nhìn tấm thẻ trên tay cùng ba lô bị nhét trở về, thật lòng nở nụ cười: “Cảm ơn thẻ mời của anh, tôi là Phương Cận Viễn, đội Thiên Nhai, đến thành phố A sau, nhất định sẽ đích thân đến nhà anh cảm ơn.”

Tiếp đó một đội người hò hét mà đi.

Hồ Hạo Thiên nhìn bọn họ đi rồi, quay đầu trông thấy Bạch Thất đã ngồi trên ghế lái phụ.

Đã như vậy, Hồ Hạo Thiên cũng không định ở chỗ này dong dài.

Thu súng, lên xe, rồi trở lại quảng trường.

Thời điểm Chu Minh Hiền xuống xe nhìn nhìn xe đối phương, nói với Hồ Hạo Thiên: “Kỳ thật xe của bọn họ chỉ là bị nổ săm mà thôi, phía trước xe của họ cho dù bị đυ.ng cũng chỉ xước một chút, kiên trì đến thành phố H không có vấn đề đây.”

Hồ Hạo Thiên nhìn thoáng qua, cùng bọn người Bạch Thất đi vào xe.

Quản bọn họ chết sống làm khỉ gió gì!

Để cho bọn họ ở chỗ này vị zombie tươi sống cắn chết tốt hơn!

Ở bên trong, hai người Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên đã lấy điểm tâm ra rồi.

Cơm nắm cùng sữa đậu nành rất đơn giản.

Tuy đơn giản, dinh dưỡng cũng phong phú, trong cơm nắm đều kẹp chà bông trứng gà đấy.

Rửa mặt sau đó ăn cơm, sau khi ăn xong lên đường đi thành phố A.

Mười hai người lại đi ra cửa lớn, trông thấy năm người kia đang cầm bánh quy gặm.

Thời điểm từng người lên xe, Hồ Hạo Thiên đảo mắt lần nữa nhìn hướng năm người kia.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng, anh đi đến bên cạnh xe Phan Đại Vĩ: “Lão Phan, lấy săm dự bị của chú ra đi.”

Phan Đại Vĩ giương mắt nhìn nhìn Hồ Hạo Thiên, cũng đảo mắt nhìn nhìn năm người ngồi xổm bên cạnh xe bên kia, nở nụ cười nói: “Hồ đội, không phải nói về sau không tin người khác sao?”

Hồ Hạo Thiên thở dài: “Coi như kinh nghiệm sống của bọn họ chưa nhiều, tôi tạm tha cho họ cho được rồi, tội không đáng chết.”

Nếu như bọn hắn ngốc ở chỗ này, nếu như không có cái kỳ tích gì, đó là một con đường chết.

Kinh nghiệm nhân loại đại tai nạn, không có hỗ trợ giúp đỡ thì toàn bộ thế giới chỉ còn nhóm người mình, cuối cùng cũng là sống không nổi.

Coi như anh muốn quá nhiều rồi.

Anh có tầm nhìn lâu dài, thật sự không muốn sau này con cái của mình sống ở cảnh hoang tàn khắp nơi tại tận thế.

Huống chi, trộm cắp tại trước tận thế, pháp luật cũng không có thuyết pháp xử bắn loại người này.

“Bây giờ nhìn Hồ đội, tôi lại tin tưởng khắp thế gian có người tốt rồi, tuổi trẻ ah thật là tốt.” Phan Đại Vĩ cười cười, dùng dây leo quấn treo săm dự bị ở phía sau xuống, lăn về hướng năm người kia, “Đội trưởng của bọn tôi thưởng cho mấy người đấy, chạy nhanh tạ chủ long ân a nếu còn điểm lương tri, thì bỏ cái tật ăn cắp kia đi, tôi nghĩ giáo viên nhà trẻ đều dạy hai chữ thành thật thế nào rồi.”

Năm người nhìn lốp xe lăn lại ngây ngẩn cả người.

Thời điểm bọn họ đoạt xe, cũng nghĩ hậu quả như thế nào.

Lúc Hồ Hạo Thiên cầm súng chĩa vào đầu mình thì anh Kỳ cũng cảm giác mình chắc chắn phải mất mạng.

Nhưng mà…

Đối phương lại… Lấy ơn báo oán?!

Thấy bọn người Hồ Hạo Thiên muốn lên xe, năm người nhanh chóng đứng lên.

“Cảm ơn…”

“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!” Anh Kỳ nặng nề nói, rồi tát hai cái vào mặt mình, sau đó, miệng đầy máu chạy tới đưa cho Hồ Hạo Thiên hai tấm thẻ, mồm miệng không rõ nói, “ Tôi là Vương Kỳ, đội tên là Quân Lâm, nếu mọi người có đến căn cứ thành phố H, có thể tới tìm bọn tôi.”

Một tấm là thẻ mời căn cứ thành phố H.

Một tấm là thẻ điểm tích lũy lúc trước.

Hồ Hạo Thiên nhìn đối phương tát bay cả răng ra thì đẩy thẻ trở về: “Chúng tôi không cần những vật này, nếu cậu thật muốn cảm ơn, về sau đi ra ngoài mang theo lương tri là được rồi.”

Nói xong tiêu sái lên xe, thong qua bộ đàm hét lớn một tiếng: “Các anh em, chúng ta tiếp tục về nhà!”

Bên trong bộ đamg truyền ra tiếng cười khẽ của Phan Đại Vĩ, học bộ dạng mắng chửi người của Hồ Hạo Thiên: “Lợi hại, em trai.”

Hồ Hạo Thiên cười cười trả lời lại: “Đa tạ, anh trai.”

Vương Kỳ nhìn hai tấm thẻ bị đẩy trở lại trên tay mình, miệng mấp máy, cũng cười, mang theo nước mắt nói: “Trước kia tôi không phúc hậu, bị chúng bạn xa lánh là nên bị.” Nói xong, lại tát mình hai bàn tay.

Bên này bọn người Vương Kỳ cảm ngộ sự tình xấu hổ của mình.

Bên kia, sáu chiếc xe đội Tùy tiện hoan thanh tiếu ngữ lên đường.

Hồ Hạo Thiên nghĩ nghĩ, nói với Bạch Thất: “Tiểu Bạch, sửa lại lộ tuyến, chúng ta đi qua địa phương khác.”

“Vì cái gì?” Bạch Thất nói, “Hồ đội trưởng năng lực giao tiếp cao minh, những chuyện nhỏ nhặt này lại có gì sợ?”

Anh biết rõ nguyên nhân Hồ Hạo Thiên thay đổi lộ tuyến, đại khái bị người như vậy làm cho sợ, cái đường này đi thông căn cứ thành phố A là đường chủ đạo, mà trên đường lại không có kiến trúc gì, chỉ có trạm dừng chân.

Tại trạm dừng chân qua đêm, nhất định gặp được đủ loại người.

Hồ Hạo Thiên nói: “Thấy quá nhiều cũng không chịu được ah, chúng ta cũng không phải gặp người không tốt liền gϊếŧ người ah,…sợ mệt mỏi.”

“Tốt.” Bạch Thất để cho Đường Nhược lấy ra bản đồ nhìn nhìn, tiếp tục thông qua bộ đàm nói, “ Như vậy tôi sẽ tuyển con đường lần trước đi theo quân đội, sau đó vừa vặn ra giao lộ cao tốc.”

“Tốt, chúng ta sau đây đi giao lộ sau đến cao tốc!”

Thay đổi lộ trình sau, những ngày tiếp theo quả nhiên rất thái bình, nhìn thấy nhiều nhất là zombie và zombie.

Hơn nữa đang ở nông thôn, mà dân cư ít, làm cho zombie cũng ít, zombie ít mà nói… chúng thăng cấp chậm.

Zombie cấp 1 cùng giống như thái thịt bị bọn hắn vài quả lựu đạn quét sạch sẽ rồi.

Ngẫu nhiên trông thấy một ít thợ săn cũng tới nơi này thu thập vật tư, cũng có thể lựa chọn phòng ốc không giống nhau cùng qua đêm.

Dù sao kế tiếp vài ngày đội Tùy Tiện ăn được ngủ ngon, dưỡng tinh thần cũng tốt.

Như vậy qua mười ngày sau, rốt cục tiến vào phạm vi thành phố A.

“Thành phố A, chúng ta đã về rồi!” Hồ Hạo Thiên hô một cau, giẫm chân ga lao ra.