Phan Hiểu Huyên cũng đào ra một cái, cầm dưới ánh mặt trời nhìn nhìn: “Dị năng của tớ còn không có thăng cấp, tớ cũng có thể hấp thu tinh hạch cấp hai này không?”
Nói xong định hấp thu tinh hạch trong tay, Bạch Thất nhắc nhở nói: ” Tinh hạch cấp hai
năng lượng quá dồi dào, dị năng cấp 1 sử dụng tinh hạch cấp 2 có bạo thể mà chết, rất nguy hiểm.”
Phan Hiểu Huyên lập tức đưa tinh hạch kia cho Đường Nhược: “Vậy tớ không dùng được rồi.”
Đường Nhược hỏi: “Thế dị năng cấp 3 thì sao, có thể hấp thu tinh hạch cấp 2 không?”
Bạch Thất: “Có thể, thăng cấp tương đối chậm mà thôi, tuy nhiên trước mắt có lẽ còn không có Zombie cấp 3, cho nên cũng có thể dùng cấp 2 thay thế.”
Lưu Binh ngây thơ nghe hai người đối thoại: “Hiện tại có ai đến dị năng cấp 3 sao? Muốn tinh hạch cấp 3 làm cái gì.”
Bạch Thất và Đường Nhược đều bí mật thăng cấp, cho nên Lưu Binh cảm thấy bọn họ cũng chỉ là cấp 2 mà thôi.
Phan Đại Vĩ vỗ vỗ đầu của cậu, ánh mắt xa xưa nói: “Con trai, con còn rất trẻ con.”
Hồ Hạo Thiên tới, thở dài một tiếng: “Con trai, con còn quá ngây thơ.”
Lưu Binh run lên: “Trong lời của hai người
giống như tồn tại một ít bí mật tôi không biết?”
Bạch Thất lại không nói gì thêm, chỉ
bắn đao băngcông kích Zombie.
Điền Hải chậm rãi chuyển qua bên người Lưu Binh, nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Anh Lưu, dị năng của anh Bạch và chị Đường đã cấp 3 rồi.”
Lưu Binh đứng đấy bất động, chợt nói: “Ờ, thì ra là thế.”
Sau đó, sau đó nội tâm cậu ta bắt đầu nứt vỡ…
Bà mẹ nó, Tiểu Bạch đã cấp 3 rồi…
Bà mẹ nó, Tiểu Đường cũng cấp 3 rồi!
Bà mẹ nó bà mẹ nó bà mẹ nó…
Tôi lại là người phát hiện cuối cùng!
Đã đã biết nơi này có tinh hạch cấp 2, đoàn đội Tùy Tiện càng ra sức gϊếŧ Zombie rồi.
Hệ lôi của Điền Hải không hề giữ lại, mỗi lần đều phát ra dị năng lớn nhất, bảo đảm những con
Zombie cấp 2 kia một chiêu gục mà không dậy nổi.
Dị năng của đoàn đội đều đã thăng tới cấp 2, nên dễ dàng đối mặt với Zombie cấp 2 hơn.
Lần này định đi tìm thu thập vật tư đấy, bọn họ trên tay không có nhiệm vụ đặc biệt nào cần hoàn thành.
Tinh hạch cũng là một loại vật tư, có thể thông qua căn cứ đổi lấy hàng hóa, tự nhiên là có bao nhiêu lấy bao nhiêu.
Mọi người ở trên cây cầu gϊếŧ trọn vẹn một giờ, mới gϊếŧ qua cầu lớn.
Đã qua cầu lớn liền gặp phải vấn đề chọn phương hướng.
Trước kia ba người Bạch Thất, Đường Nhược, Điền Hải ở thành phố H đi đường dành riêng cho người đi bộ nên qua một thời gian ngắn, mặc dù chỗ đó cũng không có thiếu vật tư nhưng sau đó đồ ăn vật tư đã bị quân đội chuyển hết đi rồi, còn lại canh thừa thịt nguội cũng đã bị ba người cầm đi hết.
Vì vậy Bạch Thất cầm bản đồ nói với mọi người: “Chúng ta đi chỗ con đường buôn bán.”
Thành phố H thì con đường buôn bán cũng to như đường dành riêng cho người đi bộ, nhưng trên đường toàn là những cửa hàng lớn san sát nhau.
Cho dù quân đội phản ứng nhanh chóng hơn nữa thì cũng không thể chuyển hết đồ trong cửa hàng lớn được, mà con đường buôn bán đúng là chợ trung tâm thành phố H, trước tận thế có thể nói người tấp nập ra vào, chen vai đùn đẩy, khi đó quân đội phải trấn an dân chúng nên cũng không thể đi vào sâu nội bộ trắng trợn
lấy hàng vật tư tồn kho.
Hồ Hạo Thiên nghiêng đầu xem qua bản đồ, gật đầu: “Được, buổi sáng chúng ta đến con đường buôn bán, đi tìm chỗ an toàn để cho mọi người nghỉ ngơi ăn giữa trưa cơm, buổi chiều sẽ càn quét từng cửa hàng một lần.”
Tất cả mọi người đều là người thành phố H cho nên rất rõ con đường buôn bán này, trừ trước tận thế phồn hoa thì con đường buôn bán còn có một đặc sắc chính là rất rộng thật lớn.
Điền Hải nói: “Hồ đội, Zombie nhiều như vậy, chúng ta cứ càn quét xuống, có lẽ buổi tối không thể quay về căn cứ được, nhưng vừa rồi hẹn những mấy người kia.”
Điền Hải – đứa bé này thật tốt bụng, thật sự!
Hồ Hạo Thiên lại để cho Bạch Thất thu hồi bản đồ: “Binh bất yếm trá, ai mà quản xem bọn họ
làm khỉ gió gì đợi chờ chúng ta, có thời gian thì để cho bọn họ chờ thôi, hơn nữa nhìn bọn họ rãnh rỗi đến sợ như vậy, tìm một ít chuyện để cho bọn họ làm, có cái gì không tốt, không muốn chờ chúng ta thì lao tới con đường buôn bán này tìm tôi.”
Hồ Hạo Thiên ước hẹn thì trong lòng đã có cân nhắc, ở chỗ này hai ngày, sáng sớm đi theo Vệ Lam giải cứu phòng thí nghiệm rồi sau đó trở về thành phố A, về sau hai cái đoàn đội cả đời không qua lại với nhau, không cần gặp lại.
Anh là doanh nhân điển hình, đối mặt với đối thủ của mình, tận thế trước thường dùng thủ đoạn liền là: trong miệng nói mời khách, trên tay lại đóng cửa.
Đã thương định xong kế hoạch, mọi người cũng không ở trên cầu quá lâu, vừa đánh bên cạnh chậm chạp đi tới con đường buôn bán.
Zombie quá nhiều, làm cho tốc độ của mọi người chậm hơn kế hoạch rất nhiều.
Cho dù ngày hôm nay khí trời mát mẻ, đoàn người vừa đánh vừa đào, lúc đến con đường buôn bán thì ai cũng thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.
“Chúng ta tìm ngồi một chút đi, đào nhiều tinh hạch như vậy, tôi đều muốn ói rồi.” Lưu Binh chỉ vào một quán KFC.
Hồ Hạo Thiên ném cậu ta một nắm cát: “Ba cô gái đều không nói gì, cậu là một chàng trai trẻ còn nói thế, không ngại à.”
Lưu Binh nhìn nhìn sắc mặt cũng không thế nào tốt hơn của ba cô gái: “Tôi đây là đại biểu tiếng trong lòng của các cô gái, cho dù anh gọi tiến sĩ Tào kia tới, sáng sớm giải phẫu hơn một ngàn con Zombie, đoán chừng cũng không chịu nổi. Tôi cũng không tin có bác sĩ nào mới vừa buổi sáng mổ đầu
hơn ngàn người, còn có thể cười tủm tỉm nói’ tôi rất vui khi giải phẫu’ đấy!”
Bạch Thất móc ra nước cho Đường Nhược, nhìn xung quanh một vòng nói: “Quán này mở 24/24
quá nhiều Zombie, tìm điểm có chỗ an toàn nghỉ ngơi.”
Bên cạch KFC là một cửa hàng trang sức cao cấp, bên cạnh lại là một cửa hàng chụp ảnh cưới, qua cửa kính vào bên trong tất cả đều là ảnh của các cặp vợ chồng đang tình cảm hạnh phúc.
bên cạnh cửa hàng chụp ảnh là một cửa hàng áo cưới.
Bạch Thất chỉ chỉ cái cửa hàng áo cưới kia nói: “Ở cái cửa hàng áo cưới kia đi”
Hồ Hạo Thiên cũng nhìn xem cửa hàng áo cưới kia, chậc chậc hai tiếng: “Nhìn không ra, Tiểu Bạch, khẩu vị của cậu đặc biệt như vậy.”
Bạch Thất nói: “Tới gần chỗ nhà hàng cũng không an toàn, chỗ sáng chín chiều năm*(đi làm lúc 9h sáng về 5h chiều)
ngược lại an toàn hơn, Zombie ít nhất.”
Mọi người lo nghĩ, cũng hiểu được có đạo lý, cùng đi tới cửa hàng áo cưới.
Cửa hàng áo cưới rất lớn, tất cả đều là cửa thủy tinh, Bạch Thất dùng đao băng vẽ một cái, trực tiếp mở cửa khóa thủy tinh.
Điền Hải và Đường Nhược ở phía sau che chở lấy mọi người đi vào.
Cửa hàng áo cưới lắp đặt thiết bị rất xa hoa, bối cảnh tất cả đều là dùng màu trắng là chính.
Vách tường xung quanh là rèm lụ, cái ghế lại dùng màu xanh làm chủ, ở đây bảo tồn hoàn hảo, từng cái
tủ trong quầy còn hoàn hảo không tổn hao gì, có treo mười cái áo cưới rất tinh sảo đẹp đẽ,quý giá.
Chính giữa cửa hàng có một chiếc xe ngựa xa hoa, xe ngựa thiết kế xa hoa hơn mấy lần xe ngựa của cô bé lọ lem trong phim ảnh.
Mặc kệ ở đây lắp đặt thiết bị thế nào, tất cả mọi người không có lòng thưởng thức, bọn họ hết sức chăm chú dò xét xung quanh, phòng ngừa Zombie nhảy ra.
Đường Nhược dùng tinh thần lực bao trùm toàn bộ cửa hàng áo cưới, cẩn thận tìm tòi một lần, nói: “Ở đây không có người, cũng không có Zombie.”
“Uh.” Bạch Thất lên tiếng, mang theo cô đi qua một bên ghế khách ngồi xuống, “Virus bộc phát thì có lẽ còn chưa đi làm.”
Đã Đường Nhược nói không có
Zombie thì mọi người cũng thả lỏng tinh thần rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh hai người Bạch Thất.
“Đoạn đường này Zombie không hề kém Zombie triều tối kia.” Phan Hiểu Huyên nói xong, liền từ không gian lấy ra đồ ăn ra, cô cũng thật sự đói bụng.
Đường Nhược cũng cầm đồ ăn trong không gian ra: “Bây giờ còn là giữa ban ngày, đoán chừng buổi tối sẽ càng nhiều nữa.” Nói xong quay đầu xem Bạch Thất, “Buổi tối bọn mình ngay ở chỗ này qua đêm à?”
Bạch Thất quay đầu nhìn cái cửa khóa thủy tinh đã bị anh phá, chỗ ngoài đó tụ tập không ít Zombie khi ngửi thấy mùi thịt: “Buổi tối không thể ở nữa rồi, phải tìm chỗ nào qua đêm an toàn hơn.”
Lưu Binh đã đói đến mức bụng dính vào lưng rồi, không nói gì, trực tiếp cầm lấy chiếc đũa liền ăn ngay.
Hồ Hạo Thiên cầm bản đồ lại nhìn một chút, phát hiện trên bản đồ cái chỗ này chỉ đánh dấu con đường buôn bán, không có nghiên cứu công trình kiến trúc đại diện, vì vậy trong đầu so sánh lại mấy chỗ với nhau, có thể làm chỗ cho bọn họ qua đêm an toàn.
Linh quang lóe lên, anh ta nói: ” Qua ở tháp Tây Vọng được không?”
Tháp Tây Vọng ở trung tâm con đường buôn bán, cũng là đại diện cho con đường buôn bán, đứng ở bên trên tháp có thể nhìn thấy toàn cảnh.
Bạch Thất gật đầu: “Được, buổi tối chúng ta ở bên kia qua đêm.”
Phan Đại Vĩ nói: “Tháp này là nơi du lịch nổi tiếng, virus bộc phát lúc đó có nhiều du khách không?”
Hồ Hạo Thiên nghĩ nghĩ: “Chắc có lẽ không, virus bộc phát lúc rạng sáng, ai nhàm chán rạng sáng trèo lên tháp xem mặt trời mọc, cho dù có nhiều thì cũng tốt hơn mấy chỗ này, cảm thấy độ cao không đủ, không an toàn, bây giờ chúng mình đối mặt là
Zombie cấp 2 đấy.”
Mọi người cảm thấy cũng đúng nên đều đồng ý.
Bữa tiệc này ăn tương đối chậm, mọi người ăn cũng tương đối nhiều, về sau còn phải dùng rất nhiều sức nên muốn ăn thêm, hiện tại trong hoàn cảnh xã hội này,
thật không có thời gian trà chiều nhàn nhã.
Sau khi ăn xong, Bạch Thất lại còn chưa muốn đi.
Đường Nhược có chút kỳ quái, tuy chỗ này thơ mộng nên lúc ăn cơm giống như đang ngồi ở nhà hàng, nhưng dù sao cũng đi ra ngoài đánh Zombie, thu thập vật tư mới là mục đích chủ yếu nhất của mọi người.
Bạch Thất không chỉ không có đi, ngược lại lôi kéo Đường Nhược tới tủ kính treo đầy áo cưới rồi nói: “Em chọn một cái.”
Đường Nhược: “…”
Cô cứng ngắc quay đầu, hỏi: ” Tại sao em phải chọn?”
Bạch Thất nói: “Sau khi về thành phố A, chúng mình sẽ kết hôn.”
Đường Nhược: “…”
Cái này xem như lời cầu hôn sao?
Tuy trong lòng rất vui mừng nhưng đây là phương thức cầu hôn sao?
Cho một chút ngạc nhiên không được sao?
Cho dù tận thế rồi, dùng phương pháp đơn giản nhất không được sao, quỳ một chân trên đất, tay nâng nhẫn kim cương, thâm tình chân thành nói: em đồng ý gả cho anh không?
Như vậy…
Không được sao không được sao!
Đoàn xe thấy một màn này thì hiểu được ý đồ của Bạch Thất tới nơi này.
” Hiện tại tôi mới phát hiện hóa ra Tiểu Bạch nham hiểm như vậy, mượn việc công làm việc tư nha.” Lưu Binh một bên dùng cây tăm sỉa răng một bên khinh bỉ mà nói.
Hồ Hạo Thiên cũng cảm khái: “Đúng vậy, nhìn không ra Tiểu Bạch tâm cơ cũng rất thâm trầm, bắt đầu bao biện đủ điều đến chỗ này để lấy một bộ đồ cưới.”
Bạch Thất quay đầu, nhìn xem mọi người, trong tay tạo đao băng ra: “Coi như là tôi mượn việc công làm việc tư, mọi người có ý kiến gì không?”
Mấy người thi nhau quay đầu, làm bộ thưởng thức trang hoàng đẹp đẽ của cửa hàng.
Lưu Binh tiến lên hai bước: “Ah, chị Đường, chị hãy mau chọn một đi, anh Bạch bỏ ra nhiều công lập kế hoạch lữ hành cùng với Zombie, ngàn vạn không thể cô phụ người ta tạo nấm mồ tình yêu.”
Mọi người: “…”
Lưu Binh, cậu khi tốt nghiệp ngành kỹ thuật có phải kiêm luôn nghiên cứu sinh hệ tiếng Trung không hả.
Tinh chuẩn dùng từ, quả thực…
Tốt, rất thoải mái!
Phan Hiểu Huyên che miệng cười đi đến bên cạnh Đường Nhược: “Đi đi, chọn lấy một bộ, dù sao anh ấy là dao thớt cậu là thịt cá, đã như không thể chạy ra khỏi ngũ chỉ sơn của Tiểu Bạch rồi, liền dứt khoát nghênh đón khó khăn, cam chịu theo đi nha!”
Đường Nhược: “…”
Vì sao có xúc động muốn cầm lấy súng tự sát thế này!
Có ba cô gái nên chọn áo cưới nào cũng rất nhanh đấy,chỉ dùng nửa giờ liền chọn được ba bộ, tất cả nhét vào không gian rồi đi ra ngoài.
Đương nhiên không có mặc thử ở đây, cảm thấy đang ở trước mặt nhiều người như vậy mặc áo cưới, có chút quýnh:-( 囧.
Sau đó ra ngoài tiếp tục đánh Zombie.
Zombie cấp 2 không chỉ thính giác nhạy hơn, khứu giác cũng nhạy hơn, mà ngay cả đầu cũng
cứng hơn nhiều.
Hồ Hạo Thiên một cái cục gạch đánh Zombie không chết, đành phải đề nghị lần nữa phân thành một tiểu đội nhỏ.
Dương Lê theo đội của Hồ Hạo Thiên, đương nhiên Phan Hiểu Huyên cùng đội
với Phan Đại Vĩ.
Đám người Hồ Hạo Thiên rất xa đều có thể nghe thấy tiếng Phan Đại Vĩ giống tiếng sói tru, “Lưu Binh, cậu kéo đến nhiều Zombie như vậy muốn chết ah… Huấn luyện lâu như vậy, cậu còn gây chuyện như vậy, có tập chung nâng cao dị năng không thế hả…?”
“Kiểu chạy gì thế hả! Hướng phải, hướng phải, bây giờ cậu chẳng phân biệt bên trái bên phải được sao…”
Lưu Binh vừa xông vào đống xác chết vừa lệ nóng doanh tròng, rút kinh nghiệm xương máu mà suy nghĩ, nhân sinh của cậu ta đến cùng xảy ra vấn đề gì.
Buổi chiều Đường Nhược đánh quái không có bằng buổi sáng, bởi vì mỗi lần thoáng nhìn mặt Bạch Thất thì sẽ thất thần trong chốc lát.
Giữa trưa bị cầu hôn rồi…
Hai đời lần này là thứ nhất a…
Hơn nữa mình yêu người đàn ông này…
Sẽ lại mặt đỏ tận mang tai.
Từ cửa hàng áo cưới đến cửa hàng bên cạnh chỉ cần mất năm phút đồng hồ, cộng thêm Zombie cản trở, mổ lấy tinh hạch, bọn họ bỏ ra hơn 10′ đến chỗ đó.
tầng một của siêu thị dưới mặt đất, đoàn người trông thấy giá chứa đồ mất trật tự vô cùng chồng chất bày biện, trên mặt đất đồ ăn vặt vật tư rơi lả tả, còn có bánh ngọt bị giẫm đạp thành bụi phấn đã mốc meo, …
Tất cả đều biểu hiện ra, ở đây rõ ràng bị người cướp đoạt qua.
Lại tiến nhà kho xem xét, bên trong như trong dự liệu rỗng tuếch.
Hồ Hạo Thiên nhìn xem hình ảnh như thế, hung ác nói: “Móa, quân đội thật đúng là một chút cũng không có buông tha.”
Phan Đại Vĩ chỉa chỉa bên ngoài trên mặt đất: “Có mà, để lại một ít cho cậu đó.”
Hồ Hạo Thiên lại quay đầu xem bên ngoài còn chút đồ thừa, đi qua cầm cái rổ nhặt đồ còn nguyên vẹn trên mặt đất lên: “Chúng ta định làm trẻ con đi hái nấm à?”
“Ồ…” Phan Đại Vĩ cũng cầm rổ nhặt được một túi mì tôm nát, “Tôi còn nghĩ cậu sẽ hào khí vượt mây mà nói, bổn vương không tiếp thụ của ăn xin!”
Hồ Hạo Thiên: “…”
Trong siêu thị tuy bị cướp đoạt gần hết nhưng cũng thừa lại không ít đồ đạc, mười một người nhặt hơn một giờ cũng nhặt ra vật tư chiếm
5m² không gian của Phan Huyển Huyên.
Quét dọn xong siêu thị, đi lên tầng một tầng hai tầng ba quét dọn…
Thu thập xong thì trời đã tối, mọi người đứng ở trong đại sảnh rạp chiếu phim tầng bốn nhìn xuống tầng dưới, Hồ Hạo Thiên nói: “Phía dưới Zombie lại tăng thêm rồi.”
Kế hoạch cản không nổi biến hóa, hôm nay vào đêm sớm, một cái cửa hàng đã mấtt nửa ngày.
Bạch Thất nói: “Đừng đi tháp Tây Vọng nữa, ngay ở chỗ này qua một đêm đi.”
Tất cả mọi người tán thành.
Trực tiếp ở trong sảnh rạp chiếu phim xếp đặt một bàn, mười một người ngồi thành một vòng, nhìn xem ảnh minh tinh trước tận thế ăn cơm chiều.
Bọn họ đang ăn cơm thì đoàn đội Độc Bộ ngồi xổm cửa ra vào phòng 407 trông mòn con mắt.
“Cố đội, bọn họ có trở lại không?” một người hỏi.
“Hóa ra chúng mình bị leo cây rồi hả?”
“Móa, chẳng phải buổi sáng bọn họ còn lời thề son sắt để cho chúng ta buổi tối tới tìm bọn họ đấy ư, hiện tại không thấy bóng người nào!”