*v*
Trải qua lễ rửa tội bằng ánh mắt của đàn bà con gái từ 8 đến 88 tuổi, Thẩm An Hoa đưa ra một kết luận: tại siêu thị mà xuất hiện một người đàn ông đẹp trai mặc âu phục Armani quả nhiên là một chuyên cực kì hiếm lạ.
Dù không muốn đến đâu, Thẩm An Hoa cũng vẫn phải để Đường Thiên vào trong nhà, đem Thẩm Quân Hòa vẫn còn đang say ngủ vào cái nôi trẻ con ở phòng khách, sau đó nhờ Đường Thiên trông hộ một chút. Rồi pha cho Đường Thiên một tách trà lúa mạch, Thẩm An Hoa mới đi vào nhà bếp bắt đầu làm cơm.
Do lo lắng cho Thẩm Quân Hòa trong phòng khách nên Thẩm An Hoa chỉ làm vài món đơn giản liền cởi bỏ tạp dề, đem thức ăn bưng lên bàn, dọn xong bát đũa, Thẩm An Hoa đi tới phòng khách.
Tách trà mạch trên bàn đã bị uống hết, Đường Thiên đang đứng bên chiếc nôi trẻ con, khom lưng cố sức bế Thẩm Quân Hòa lên, nhìn người đàn ông tay chân vụng về, Thẩm An Hoa thấy mắt mình nóng lên, vội vã quay đầu đi hít sâu một hơi, cố đè nén cảm giác chua xót trỗi dậy trong lòng.
Lúc này Thẩm Quân Hòa vốn đang ngủ say không biết có phải là bị Đường Thiên làm đau hay không mà đột nhiên mở miệng “Oa oa” khóc lớn, Đường Thiên luống cuống tay chân vội vã dỗ cậu bé: “Ngoan ngoan, đừng khóc, đừng khóc, daddy mua Robot biến hình cho con nha.”
Thẩm An Hoa vốn định cười nhạo cái tư tưởng mua Robot biến hình* cho cái đứa nhỏ ba tháng tuổi của Đường Thiên thì chợt nhận ra cách xưng hô của Đường Thiên, không khỏi cứng cả người.
Đường Thiên lúc này cũng đang không biết phải làm sao cũng đã trông thấy Thẩm An Hoa, như thấy cứu tinh vội vã bước đến trước mặt cậu, hỏi: “An An, làm sao để nó nín khóc a?”
Thẩm An Hoa thần người ra nhìn anh một cái, đưa tay đón lấy con trai, trấn an vỗ nhẹ lưng bé, dịu dàng nói:
“Không khóc, Quân Hòa ngoan, không khóc nha.” Ngay lúc Thẩm An Hoa đang hồn du thiên ngoại, Thẩm Quan Hòa đói bụng đã thút tha thút thít dụi dụi đầu vào ngực Thẩm An Hoa, vô thức cố gắng mυ'ŧ sữa từ ngoài lớp áo.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đường Thiên, Thẩm An Hoa khôi phục tinh thần, phát hiện ra tình huống nhất thời cực kì lúng túng. Cậu lập tức quay lưng lại, vuốt đầu Thẩm Quân Hòa, cố gắng để cậu bé nín khóc, không ngừng nói: “Quân Hòa ngoan, để papa pha sữa cho con uống nha, sữa thơm lắm.”Tiếc rằng Thẩm Quân Hòa lại lộ ra một vẻ đầy ủy khuất khóc còn to hơn, Thẩm An Hoa nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Nhìn cảnh trước mắt, Đường Thiên nhịn cười nói: “An An, bác sĩ nói rằng sữa mẹ là tốt nhất cho sự phát triển của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, em để nó bú đi.”
Nghe được giọng nói cố nén cười của Đường Thiên, Thẩm An Hoa không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn, tôi vì ai mà trở thành cái dạng này a, nghĩ như vậy, Thẩm An Hoa bước nhanh vào phòng ngủ, rầm một tiếng đóng mạnh cửa lại. Đường Thiên nhịn không được cười lớn, nghĩ rằng Thẩm An Hoa sẽ không ra ngay bèn sờ sờ cái bụng đã đói đến oánh trống thùng thùng. Đường Thiên nhanh chóng đi đến nhà bếp ngồi vào bên bàn ăn cơm, bắt đầu cúng tế miếu Ngũ tạng*.
Đợi đến lúc cả ba người đều ăn uống no đủ xong xuôi, Đường Thiên đi tới phòng khách ngồi trên ghế sô pha, Thẩm An Hoa cũng ôm Thẩm Quân Hòa ăn no ngủ đủ ngồi xuống ghế sô pha đơn, Đường Thiên khẽ nhíu mày.
Hai người trầm mặc một chút, Đường Thiên là người đầu tiên mở miệng: “Quân Hòa là con đẻ của anh.”
“Đúng vậy.” Thẩm An Hoa vẻ mặt thản nhiên gật đầu.
“Em muốn mang con anh và anh chia rẽ, em muốn giấu giếm sự tồn tại của Quân Hòa với anh, em cũng muốn cắt đứt quan hệ với anh.”
“Đúng vậy, anh hiểu là tốt rồi.” Thẩm An Hoa lần thứ hai gật đầu.
“Em đang nghĩ gì vậy! Anh tuyệt đối không cho phép, Quân Hòa mang họ Đường, nó là con anh, con cháu Đường gia không thể lưu lạc bên ngoài. Không những anh không cho phép mà nếu cha anh biết được rằng em lén sinh trưởng tôn của Đường gia, còn định khiến nó thoát ly quan hệ với Đường gia, sẽ có hậu quả gì?”
Cảm giác “cậu ấy thực sự không quan tâm đến ta” làmĐường Thiên thấy nhói trong tim, anh hoảng loạn nói ra những chuyện tổ tông gia tộc ra là muốn Thẩm An Hoa bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Khác với vẻ kích động của Đường Thiên, Thẩm An Hoa có vẻ vô cùng bình tĩnh, cậu suy nghĩ một chút, nói:
“Không, đứa trẻ mà vợ anh sinh ra mới là trưởng tôn của Đường gia, hơn nữa, cha anh sẽ không biết đến sự tồn tại của Quân Hòa.”
Đường Thiên khó tin nhìn Thẩm An Hoa: “Anh sẽ không bỏ rơi con anh…”
“Anh câm đi!” Thẩm An Hoa ôm chặt Thẩm Quân Hòa vì giật mình mà mở to mắt, cậu đứng lên, biểu tình có chút hung hăng:
“Anh có tư cách gì mà nói những lời này, ‘anh sẽ không bỏ rơi’ cái gì khi mà ‘con của anh’ chút nữa đã chết ở trước mặt anh?!”
“Em nói gì?” Nghe câu này, Đường Thiên cũng đứng lên, anh cau mày không hiểu nhìn Thẩm An Hoa.
Thẩm An Hoa cười thê lương, cúi đều hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Quân Hòa, yếu ớt nói: “Một năm trước, khi tôi mang thai hai tháng đi tìm anh, cái cô gái kia đẩy tôi ngã, lúc đó bụng tôi đau đến không đứng dậy nổi. Thế còn anh thì sao, tôi đến vẫn còn nhớ rõ biểu tình lúc đó của anh, anh đuổi tôi đi, nói với tôi đừng có tùy tiện đi tìm anh.”
Đường Thiên trong ký ức cũng nổi lên chuyện này, không khỏi biến sắc. Lúc đó cô gái ấy là một nữ minh tinh mới nổi, tính tình tựa như một quả ớt cay, ai ngờ cô ta thiếu chút nữa gϊếŧ chết con anh. Lại nhớ đến hành động của mình lúc đó, Đường Thiên vô cùng áy náy nhìn về Thẩm An Hoa.
Thẩm An Hoa cũng không cảm kích, cậu cười lạnh một tiếng.
“Đường tổng giám đốc hà tất phải bày ra cái bộ dạng này, làm bộ làm tịch cho ai coi. Từ khi đó trở đi, chúng tôi và Đường tổng giám đốc đường ai nấy đi. Tôi không muốn cùng đồng lõa thiếu chút nữa gϊếŧ chết con tôi có quan hệ gì hết, tôi chỉ mong từ nay về sau với Đường tổng giám đốc cả đời không gặp lại.”
Nghe xong câu nói kiên quyết mà tuyệt tình đó,sắc mặt Đường Thiên tái nhợt, cố gắng bình phục cơn phẫn nộ cuồn cuộn cuộn trong ngực mình, sau đó mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm An Hoa: “Anh…”
Đường Thiên vừa mở miệng đã bị Thẩm An Hoa chặn lại, Thẩm An Hoa quay người về phía anh, ngữ điệu lạnh lùng nói:
“Anh đi đi.”
Lửa giận hừng hực của Đường Thiên bị giọt lệ không kịp giấu trào ra từ khóe mắt của Thẩm An Hoa nháy mắt dập tắt, anh không kìm lòng được bước về phía trước, đưa hai tay ôm Thẩm An Hoa vào lòng. Đương nhiên, lập tức đã bị Thẩm An Hoa lần thứ hai ra lệnh đuổi khách, Đường Thiên chỉ đành cười khổ.
Anh thật sâu ngắm nhìn bóng lưng kiên quyết nhưng khẽ run của Thẩm An Hoa mà nói: “Anh sẽ quay lại.”
Nghe được tiếng đóng cửa, Thẩm An Hoa bình tĩnh lau nước mắt trên mặt, sau đó cúi đầu với cái miệng nhỏ nhắn đang oa oa khóc cùng papa của Thẩm Quân Hòa cười nhẹ, dịu dàng nói: “Quân Hòa, bảo bối của papa.”
Ngồi vào trong xe của mình, Đường Thiên lấy điện thoại cầm tay gọi cho trợ thủ đắc lực dưới quyền mình, nói một cái tên, rồi Đường Thiên trầm giọng nói: “Tôi muốn cô ta sống không bằng chết.”
Cúp điện thoại, Đường Thiên lấy hai tay ôm chặt tay lái rồi tì trán lên trên, cảm thấy cực kì loạn xà bần. Một lát sau tiếng chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên, Đường Thiên cầm lên nhìn, thì ra là ông bạn già Đinh Nhã Chi.
Ba mươi phút sau.
“Này, Đường Thiên cậu có sao không vậy?”
Đinh Nhã Chi chịu không nổi ngăn lại chén rượu trên tay Đường Thiên, sau khi Đường Thiên gọi anh vào quán bar này, không nói gì hết, chỉ một mình ra sức uống rượu, không biết cậu ta rốt cuộc gặp phải chuyện gì, sầu não thành thế này.
“Nếu như, cậu nghĩ đến một người mà thủ *** đó, thì cảm giác của cậu với người kia là gì a?”Tuy uống nhiều rượu, nhưng Đường Thiên cũng không toát ra một tia men say, ánh mắt của anh có chút mê man, thì thào giống như tự sự.
“Đương nhiên là thích cô ấy rồi, chả lẽ còn vì ghét… cô ấy a.” Đinh Nhã Chi lúc này mới hiểu ra vấn đề của Đường Thiên. Kinh ngạc vì Đường Thiên lại còn có thể tựa như một chú nhóc mới lớn chớm học yêu làm cái chuyện này, Đinh Nhã Chi nhịn không được cười ra tiếng, vừa nghĩ nhất định phải nói cho đám cẩu bằng hữu kia mới được vừa khoác vai Đường Thiên, hỏi: “Không biết tiểu thư nhà nào có thể làm Đường thiếu gia ái mộ đến mức này a?”
Không nhìn nụ cười gian xảo đen tối của Đinh Nhã Chi, Đường Thiên tựa như chìm trong thế giới riêng của mình:
“Thích sao? Thì ra mình thực sự thích cậu ấy rồi.”
Đường Thiên thực không rõ, làm sao mình lại thích Thẩm An Hoa vậy? Cậu ấy cũng không quá đẹp, kỹ thuật lên giường kém hơn các tình nhân khác của anh, giống như một người qua đường tùy ý tìm là thấy. Đường Thiên nhớ tới thời gian họ gặp gỡ, mỗi lần ngủ, Thẩm An Hoa luôn nói rất nhiều lần “em thích anh”, chẳng lẽ là chú thuật với anh sao? Suy nghĩ này vừa nảy ra, Đường Thiên liền cố sức lắc đầu xua nó đi, không khỏi âm thầm cười nhạo chính mình lại có suy nghĩ hoang đường đến vậy.
Đinh Nhã Chi kinh ngạc nhìn ông bạn biểu tình bất định, xem ra lần này Đường Thiên thực sự rơi vô lưới tình rồi, ha ha, anh đối với người có thể làm Đường Thiên mê thành thế này càng lúc càng hứng thú a. Ai nha~ không biết là người như nào a.
________
*robot biến hình: nguyên văn là kim cương biến hình, biết mình tra được ra là gì hêm? Transformers ~XD~
*miếu Ngũ tạng: là lục phủ ngũ tạng ạ =)))))))))))~ tức là cúng tế cho cái dạ dày của ảnh ~ cái từ này các bạn Trung hay dùng lắm ~;;)
Đường Đường đã nhận ra mềnh đã rơi vô nưới tình. Chết nha bạn giai xấu tính ~ =)) ~chuẩn bị tinh thần làm ông bố ngốc ông chồng ngoan đi ~ =)))))))))