Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 661: Đại cục ngã ngũ

Thập Tam chưa từng buông lỏng cảnh giác trên dọc đường dẫn quân đánh Giao Phong.

Chặn đường vận lương, chắc chắn phải sử dụng chiến thuật mai phục.

Thập Tam tuy không phải dân bản xứ ở nơi này, nhưng kinh qua chiến trận đã 10 năm, kinh nghiệm đương nhiên không thiếu. Tới những địa điểm có khả năng xuất hiện mai phục, hắn đều chia 1 toán quân ra thăm dò, còn đại quân vẫn tiếp tục thẳng tiến.

Hắn cẩn thận như vậy vì vốn chẳng ai hiểu Nguyễn Bạch đã dùng cách gì mà quét sạch tất cả những đợt tấn công trước, sạch sẽ tới mức không còn 1 ai sống sót, không có nổi 1 thông tin thu về.

Lần này mang 10 vạn quân đánh tới, không chỉ là để đánh tan toán lính nhỏ kia, mà còn để tìm hiểu rõ về kẻ rất đáng sợ này.

- Báo cáo! Đội trinh sát số 1 đã mất hoàn toàn liên lạc!

- Cái gì?

Mất liên lạc, tức là đã trúng mai phục? Còn cách xa Giao Phong tới vậy, đã có mai phục, lại có trong tức khắc bị quét sạch không ai sống sót?

Tình cảnh này, so với lúc trước sao cứ thấy tương tự nhau như vậy? Thứ mà nó để lại, chính là sự hoang mang lo sợ.

Thập Tam nhìn con đường phía trước trập trùng núi non cây cối, tĩnh mịch u tối. Rừng rậm cũng giống như mê cung không lối thoát, chỉ có 1 con đường độc đạo dẫn lối, rời xa con đường ấy là không biết phương hướng đúng sai.

Đạo.

Thập Tam chợt hiểu ra tất cả. 3 lần phái binh xuống chinh phạt Nguyễn Bạch, 3 đạo quân 1 đi không trở lại, thậm chí không chút dấu vết, khiến hắn lẫn tất cả người Vu phái cho rằng họ đã bị tận diệt. Thực tế, rất khó có cách nào diệt sạch 1 đạo quân, không để lại 1 ai sống sót, không để lại 1 chút thông tin báo về như vậy.

Rừng rậm ở Tứ Vân Sơn vốn không phải thứ vô tri vô giác. Trong khu rừng này, từng nhành cây ngọn cỏ, từng cơn gió thổi qua, từng mạch nước ngầm rả rích… tất cả đều là sinh vật sống.

Dựa vào rừng rậm để thiết định nên 1 loại cạm bẫy khiến con người ta lạc lối, 1 trận pháp tự nhiên? Thập Tam cho rằng Nguyễn Bạch không cách nào đặt Trận pháp lên cả khu rừng rộng lớn mênh mông này, nhưng chỉ cần tạo ra 1 số điểm mai phục, dẫn dụ kẻ địch theo hướng mình mong muốn, rồi để mặc họ lang thang vô định cho tới chết giữa nơi âm u sâu thẳm này, không phải việc bất khả thi.

- Cuộc đời chỉ là 1 mê cung không lối thoát. Đây chính là Sâm La Vạn Tượng sao?

Thập Tam tự lẩm bẩm 1 mình, rồi thúc ngựa xua quân chạy thẳng về phía trước. Hắn không còn mảy may quan tâm tới đội trinh sát bị mất tích kia nữa, những đội còn lại gọi được trở về thì gọi, còn toàn quân vẫn phải tiến thẳng và bỏ qua tất cả những mai phục 2 bên. Giờ hắn đã dám chắc rằng chiến lực bên phía Nguyễn Bạch hoàn toàn không thể đường đường chính chính giao đấu với hắn. Nếu không hà cớ gì phải bày biện cạm bẫy như vậy?

Dọc con đường này, có thể có mai phục, có thể có giao tranh, có thể có tổn thất, nhưng cuối cùng chắc chắn hắn sẽ giành chiến thắng. Vu giáo sẽ giành chiến thắng.

Thập Tam đã nghĩ tới lúc trở về đoàn tụ với vợ hắn ở bản doanh, để nhìn mặt đứa con sắp sửa ra đời. Sắp tới lúc Vu giáo được toàn thể thiên hạ công nhận và sùng bái. Sớm thôi, con thú cuồng sát và điên loạn nơi chiến trận này sẽ phải ngủ yên.

- Báo cáo! Phía trước có 1 toán quân che mặt đang lao tới phía chúng ta. Tiền phương đã có giao chiến.

- Chúng có dùng nhiều Cấm Thuật chứ?

- Dạ có!

- Lũ Chiến Nô của Nguyễn Bạch đây mà! Chúng ta có lợi thế về quân số, không cần dao động. Gϊếŧ hết được thì tốt. Chúng mà bỏ chạy thì cứ mặc chúng chạy. Thẳng tiến về Giao Phong Thượng!Thập Tam có chút hơi thất vọng về kẻ mang tên Nguyễn Bạch này. Có lẽ hắn đã đánh giá đối phương quá cao ư? Sau gần 1 ngày đường tiến quân, lũ Chiến Nô cứ lao từ trong rừng ra như thiêu thân tự sát, quân của Thập Tam gϊếŧ chóc đến sướиɠ tay cay mắt. Khi đại quân vượt qua rừng rậm và nhìn thấy Giao Phuong Thượng ở trong tầm mắt, Thập Tam nhẩm tính có khi đã gϊếŧ gần hết 1000 quân của đối phương.

Hi sinh toàn bộ quân số, không kéo dài nổi 1 chút thời gian, cũng không dụ được bọn ta vào bẫy, ngươi hẳn đang tuyệt vọng lắm phải không?

Thập Tam dẫn theo quân lính ồ ạt xông tới các thôn làng. Nhưng đón nhận bọn họ lại là 1 thôn làng tan hoang hiu quạnh không có chút sinh khí. Các thôn dân hoặc là nằm chết trơ trọi bên lề đường, hoặc là lê lết hấp hối và ngập tràn trong tuyệt vọng. Xa xa, những cánh đồng lúa đã cháy rụi, khói vẫn còn bốc lên đen kịt 1 mảng trời.

Chuyện gì đã xảy ra ở nơi đây? Thập Tam nhíu mày. Những ánh mắt của thôn dân nơi này khiến hắn nhớ tới những kẻ che mặt đã chặn đường hắn tới đây, đều toát ra sự mù mịt, lạc lối và uất hận.

- Luiiiii.........!!!!!!!!!!!!!!!

Hắn còn chưa kịp hô dứt lời, từ dưới mặt đất, những thân xác hấp hối đang nằm la liệt bên lề đường bất ngờ bật dậy, như lũ thiêu thân điên cuồng lao tới bu lấy quân lính của hắn. Như 1 thói quen, quân lính của hắn, cũng là những kẻ đã từng chinh chiến qua nhiều trận đánh, nhanh chóng tung chiêu thức vào đám thôn dân nhằm phản kích.

Thập Tam không kịp cản bọn họ, chỉ có thể nhìn những chiêu thức bắn ra tán loạn như mưa, rơi xuống người lũ thôn dân kia, bị chúng hấp thụ lấy. Cơ thể chúng phình to ra như những quả khí cầu, mơ hồ ẩn hiện những sợi xích vô hình quấn quanh.

Leng keng! Leng keng! Uỳnh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra cùng tiếng gào thét thảm khốc của binh sĩ. Ngay trong tầm mắt Thập Tam, hắn nhìn thấy đã ít nhất 200 Vu Sư bị nổ tan xác pháo, hoặc cũng đang bị lửa thiêu rụi.

Khắp thôn làng, nơi hắn cho binh lính tản ra thăm dò, cũng vang lên những tiếng kêu thét thất thanh.

Cấm Thuật Thôn Phệ kết hợp với Bạo Liệt Bộc Phát? Thứ xiềng xích kia rõ ràng là đến từ Phong Ấn Thạch? Bọn chúng đúng là Chiến Nô, nhưng đồng thời cũng là thôn dân nơi này? Vậy tức là Nguyễn Bạch không chỉ mang theo 1000 Chiến Nô, mà còn ra tay với thường dân nơi này?

Chịu đựng Phong Ấn Thạch cấy vào cơ thể vốn đã là sự hung hiểm cửu tử nhất sinh đối với kể cả các Tu Giả mạnh mẽ, lũ thôn dân nơi đây há có thể chịu nổi? Cấy ghép xong vẫn có thể sống sót, đã là kì tích, nhưng sau khi sử dụng Cấm Thuật chắc chắn cũng lìa đời.

Những kẻ che mặt lúc trước, rõ ràng cũng là thôn dân bị biến thành Chiến Nô, sau đó bị Nguyễn Bạch đem vào rừng, cho lạc lối trong Trận pháp mà hắn tạo ra. Hắn đã tính toán để Trận pháp ấy dẫn đám thôn dân này ra khỏi rừng vừa đúng lúc gặp đại quân của Thập Tam đi tới. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lại bị sự đau đớn cồn cào mà Phong Ấn Thạch mang tới, chúng liều mạng xông lên tấn công bất kì ai. Chính điều ấy đã khiến Thập Tam nhầm tưởng rằng mình đang bị Nguyễn Bạch chặn đánh.

Vô Trung Sinh Hữu. Biến Không thành Có.

Không tốn 1 binh 1 tốt, xóa sổ hoàn toàn 4 đạo quân truy sát mình, lại còn dẫn dụ được 10 vạn binh tới nơi đây, còn khiến bọn họ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không cách nào. Vậy còn Nguyễn Bạch, còn 1000 quân của hắn, ngay từ đầu đã không ở nơi đây, vậy chúng đang ở đâu?

Thập Tam ngay lập tức toát mồ hôi kinh hãi. Hắn nhảy khỏi lưng ngựa, dùng bản lĩnh Đại Vu của mình mà phá vòng vây đám thôn dân hung hãn điên cuồng kia, lớn tiếng kêu gọi quân lính chỉnh tề lại đội ngũ. Phải tới nhiều canh giờ sau, quân đoàn của hắn mới có thể tập trung lại bên ngoài bìa rừng. Bọn họ phải quay về cứu giá Vu Chủ!

Đúng lúc ấy, 1 tên giao liên cưỡi ngựa hối hả từ xa lao tới, mang cho hắn thứ tin tức không thể nào tồi tệ hơn.

Ngay sau khi Thập Tam đem binh rời khỏi doanh trại, 1000 Chiến Nô bên phía Tiên phái đã mở 1 cuộc tấn công cảm tử vào đúng bản doanh của Vu Chủ và các Đại Vu, liều chết sử dụng vô vàn Cấm Thuật hung hiểm để đổi mạng với hơn 1 vạn người. Cửu Tinh Vu Chủ Đoàn Nguyên Khắc đã chết trong tình thế hỗn loạn ấy.

Cửu U Vu Phái chịu thiệt hại nặng nề, mà liên minh với Lục Lăng Giáo lại đang hứng chịu nhiều rạn nứt. Chưa kể sự thiếu hụt lương thực dài ngày đã bào mòn cả tinh thần và chiến ý của quân lính. Liên minh 2 môn phái này ngay lập tức lại chịu đợt phản kích mạnh mẽ từ mặt trận phía Tây của Tiên phái, lập tức binh bại như núi đổ. Chiến dịch tấn công thần tốc của Vu giáo thất bại hoàn toàn. Đại cục cuộc chiến dai dẳng suốt 10 năm cũng dần ngã ngũ.

Nhưng điều khiến Thập Tam bàng hoàng hơn cả, là vợ hắn, cùng đứa con trong bụng nàng, cũng đã thiệt mạng.

Cái ngày mà danh tiếng của Nguyễn Bạch trở nên vang dội khắp toàn cõi Bắc Hà, cũng là ngày rất nhiều người khác phải vì hắn mà chịu vô vàn mất mát.