Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 613: Ai nhờ gì cũng làm

“Cậu thích thú với thế giới của bản thân mình tới vậy à?”

Một giọng nói rầm rì như đang tâm sự với hắn.

- Đúng vậy. Vì nó thú vị.

“Thế giới ngoài kia cũng nhiều điều thú vị lắm chứ?”

- Cũng có. Nhưng không nhiều. Trong thế giới của tôi, tôi có thể sáng tạo nên mọi thứ tôi cần.

“Nhưng cậu lại không thể chia sẻ thế giới ấy cùng bạn bè cậu. Cậu không thể chia sẻ cho họ những điều khiến cậu thích thú, những sắc màu, những hình khối, những bức tranh đẹp mà chỉ cậu mới có thể nhìn thấy”

- Tôi sẽ vẽ chúng ra giấy.

“Nhưng tồn tại trên mặt giấy chỉ là 1 phần rất nhỏ của bức tranh, chàng trai ạ. Cậu luôn cảm thấy cô đơn. Cậu chưa thể tìm được 1 người thật sự hiểu những điều mình muốn nói”

- Tôi đã quen rồi.

“Hãy mở lòng mình ra, chàng trai ạ. Rồi một ngày cậu sẽ tìm thấy 1 người sẵn sàng lắng nghe mình, như cách mà cậu đã cố gắng lắng nghe những điều tôi muốn nói.”

- Ông là ai?

“Tôi chỉ là 1 giọng nói đã bị lãng quên trong dòng thời gian vô định, chàng trai ạ. Tôi trôi dạt theo dòng chảy của dòng sông, để mặc dòng sông cuốn những lời nói này đến với ai có thể lắng nghe nó. Các bạn bè có mối liên kết với cậu sẽ có thể lắng nghe được tôi, bởi vì cậu đã lắng nghe tôi. Chính cậu đã dẫn đường để tôi tìm đến họ.”

- Bạn bè của tôi?

“Cô gái có chiếc khăn đỏ, và chàng trai sở hữu Ý chí của Vũ trụ. Cậu sẽ giúp tôi dẫn đường cho bọn họ rời khỏi mê cung này chứ?”

- Tôi có thể sao?

“Có những sắc màu chỉ mình cậu mới có thể nhìn thấy. Hãy tin tưởng vào đôi mắt của mình, chàng trai. Và đừng quên những lời khuyên tôi dành cho cậu”.

Thanh Phong rút tấm thẻ trong túi mình ra. Hắn nắm chặt lấy tấm thẻ và nhắm mắt lại.

Hắn nhìn thấy Vương Thành Văn đang lạc lối trong những con đường hẻm của 1 khu phố đổ nát, vừa trốn tránh sự truy lùng của lũ Cảnh vệ, vừa phải đề phòng trước tên rơi đạn lạc của cuộc chiến hỗn loạn gần đó.

Hắn không biết thằng nhóc đang có mục đích gì, nhưng mọi sắc màu trong thung lũng này đều chỉ hướng cho hắn biết cái đích mà thằng nhóc đang hướng tới.

Hắn muốn dẫn đường cho thằng nhóc tới nơi nó cần tới. Và khi ý niệm ấy xuất hiện, cũng là lúc 1 cánh cổng không gian mở ra trước mắt Văn.

Khi Văn nhảy qua cánh cổng không gian ấy, hắn bước vào tầng 100 và chạm trán ngay với Liễu Thanh Chân, sau đó thì hắn xô cả 2 ngã ra khỏi tòa tháp và rơi tự do xuống dưới mặt đất.

Liễu Thanh Chân rơi xuống trước. Văn rơi ngay phía trên hắn.

Nhìn vào hướng đối phương đang nhìn lên trên mình, Văn đoán rằng hắn đang gọi con robot khổng lồ đang bám trên tòa tháp xuống.

Đạp 1 bước chân bắn người về 1 phía, Văn vừa vặn né được tấm thân to lớn bằng kim loại lao sượt qua người. Con robot đó bám lấy Liễu Thanh Chân rồi mở hệ thống phản lực để giảm vận tốc rơi.

Văn tiếp tục dùng Đạp Không Bộ đẩy thân mình vào gần tòa Hắc Tháp, rồi đưa cây thước cắm thẳng lên tòa tháp.

Thổ Nguyên Tố ngưng tụ trên đầu cây thước, khiến nó như gắn chặt vào với bức tường đen nhám xù xì. Văn lấy cây thước làm điểm tựa, đu người ngồi lên nó.

Hắn hít thật mạnh 1 hơi để hồi phục lại lượng Khí lực có thể bộc phát của mình. Hắn chỉ có 6 lần Đạp Không Bộ trong 1 lần nhảy, nên 1 điểm tựa thế này để hồi lại khả năng Đạp Không Bộ là cực kì quý giá.

Điểm tựa này cũng đủ vững vàng để hắn ra đòn.

Lưỡng Nguyệt Triều Quyền nhắm thẳng về phía Liễu Thanh Chân và con robot mà đánh tới.

2 cú đấm giao thoa vào nhau, xuyên qua màng chắn năng lượng, đánh trúng vào bộ phận phản lực dưới 1 chân của con robot, khiến nó vừa muốn bay lên đã lảo đảo chực rơi xuống.

Liễu Thanh Chân ngồi trên lưng con robot, vừa cố giữ thăng bằng vừa giơ ngón tay chỉ hướng về phía Văn.

Phía sau hắn, từ dưới mặt đất dần bay lên 2 con robot nhỏ hơn. 2 chùm laser đỏ rực đã chực chờ bắn tới.

Vì Văn ở rất cao trên không trung nên hắn có thời gian để quan sát 2 con robot này. Nếu Liễu Thanh Chân đã có cơ hội để quan sát cách hắn chiến đấu, thì hắn cũng ngược lại có cơ hội để biết về đám robot của tên này.

Gỡ bỏ Thổ Nguyên tố, để cây thước buông ra khỏi tòa tháp, hắn dùng 2 bàn chân chạy những bước dài trên bức tường để làm tăng thêm đà rơi của mình. Tăng tốc độ như vậy sẽ khiến 2 con robot kia tính toán sai lệch. Tia laser từ 2 con robot sượt về phía sau lưng hắn.

Chạy đúng 5 bước chân, tới bước thứ 6 là 1 cú dậm nhảy, vừa đúng lúc bắt kịp đà bay lên của 1 con robot. Cú nhảy này được tính toán chuẩn xác tới nỗi, Văn chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay ra là đã chọc được cây thước vào đúng yếu điểm của cỗ máy này.

Loại robot này có 1 yếu điểm ở trên lưng mà chỉ cần tác động đúng cách, nó sẽ phát nổ. Đây là điều hắn đã rút ra từ trận chiến đêm hôm trước.

Uỳnhhhhhh!!!!!!

Ngay khi luồng nhiệt từ bên trong con robot tỏa ra, Văn đã nhanh chóng kích hoạt tấm khiến năng lượng từ thiết bị đeo trên tay. Góc độ dựng khiên lại vừa đúng để đẩy hắn bay lên cao, hướng thẳng tới con robot của Liễu Thanh Chân đang lảo đảo giữ độ cao và thăng bằng.

Lần này góc độ bay không được như ý muốn, vì hắn không thể lường trước vụ nổ của con robot kia mạnh yếu ra sao. Còn hơi thiếu 1 chút lực. Văn ngay lập tức xòe bàn tay trái ra, Khí Công cuồn cuộn ngưng tụ.

Cách Không Bắt Vật.

Lực hút kéo con robot lại về phía hắn, nhưng vì con robot nặng hơn hắn rất nhiều, nên kì thực là Văn tự kéo bản thân về phía nó.

Bay tới nơi, cắm cây thước vào 1 chân của con robot, rồi đu người 1 vòng.

Vừa đúng lúc ấy, tia laser của con robot thứ 2 cũng lần theo dấu hắn mà bắn tới, bị Văn đu người né được, rốt cuộc lại bắn nổ 1 chân còn lại của con robot khổng lồ mà Liễu Thanh Chân đang cưỡi.

Tới lúc này thì con robot của Liễu Thanh Chân không cách nào duy trì độ cao nữa, nó rơi thẳng xuống phía dưới. Còn Văn thì đã đu người leo lên trên. Trên đà rơi xuống, hắn vẫn vung thước chém tới đối thủ.

Lôi Nguyên tố tích tụ trên đầu cây thước, chém thành 1 vòng cung chói lòa.

Liễu Thanh Chân giơ cánh tay lên đón lấy đòn tấn công ấy, làm sấm chớp tỏa ra 4 phía xung quanh.

- Dám dùng Lôi thuật với ta sao? Ngươi định múa rìu qua mắt thợ à?

Đùng đoàng 1 tiếng. Từ vòm trời phía trên, mây giông nhân tạo được tích tụ. 1 tia sét rực rỡ đánh thẳng xuống 2 người.

Con robot lập tức phát nổ vì tiếng sét ấy. Từ trong vụ nổ, 1 bóng người xé gió lao ra ngoài, hướng thẳng về phía tòa tháp, rồi biến mất ngay khi va chạm với bức tường đen.

Kẻ đó là Liễu Thanh Chân.

Chỉ còn lại Văn rơi xuống từ vụ nổ. Hắn cố tình sử dụng Lôi Nguyên tố trên cây thước. Sấm sét đánh từ nơi có điện tích cao tới nơi có điện tích thấp. Nhưng nếu chênh lệch điện tích giữa 2 nơi không quá lớn, sức sát thương cũng sẽ đủ chịu đựng.

Hơn nữa, chiếc áo đồng phục hắn đang mặc có khả năng kháng sét rất tốt. Điều này đã được kiểm chứng trong lần đυ.ng độ trước trên Ngã Ba Lớn.

Văn hướng người nhìn thẳng xuống con robot phía dưới. 1 tia laser lại từ mắt nó bắn ra. Hắn căn rất chuẩn thời gian mà vung cây thước.

Cây thước chém thẳng vào tia nhiệt lao tới, vừa đủ tạo ra 1 góc đẩy văng hắn về phía tòa tháp.

Bàn tay còn lại giơ ra tấm thẻ căn cước lấy từ chỗ Quang. Ngay khi tấm thẻ chạm vào bức tường đen, toàn thân hắn lại như chui qua 1 làn nước lạnh. Hắn đã lại xuất hiện ở bên trong Đệ Nhị Tháp.

Lộn người 1 vòng tiếp đất, Văn ngay lập tức bật dậy. Hắn không biết đây là tầng bao nhiêu nữa. Có lẽ là 70 - 80 gì đấy. Xung quanh nơi đây vẫn còn khá nhiều người đang hốt hoảng vì sự hiện diện của hắn. Tất cả bọn họ đều đang trong trạng thái căng thẳng vì bị mắc kẹt tại nơi này.

Văn mặc kệ những người đó. Từ tấm thẻ trên tay hắn, bộc phát ra những mũi tên xanh biếc lao ra ngoài không gian, vạch ngang những thân người và những bức tường, như những vết sơn Graffity 3 chiều, vẽ thành những đường chỉ dẫn. Hắn lách qua đám người và lao theo đường dẫn ấy.

Chẳng mấy chốc, hắn tìm thấy Liễu Thanh Chân ở 1 góc đường.

Tên này có vẻ cũng khá bất ngờ vì bị bắt kịp nhanh như vậy.

- Truy dấu… - Hắn lầm bầm - Ngoài Illya Krug, liệu còn ai có khả năng giúp đỡ ngươi…

Văn không quan tâm tới những lời lẩm bẩm vô nghĩa ấy. Hắn vung thước lao tới. Hắn biết Liễu Thanh Chân là 1 kẻ không thích trực diện đối đầu. Tên này luôn ở phía sau gián tiếp giật dây người khác và không bao giờ lộ mặt. Vì vậy, dù Đệ Nhị Tháp có là nơi có lợi cho hắn đi chăng nữa, Văn cũng không ngần ngại lao lên đối đầu.

Liễu Thanh Chân nghiến chặt 2 hàm răng. Hắn lại vung vẩy ngón tay về phía trước. Từ các góc tường, hơn 6 người xuất hiện. Cổ bọn họ xuất hiện 1 quầng sáng đỏ và bị kéo xệch về phía trước như bị người khác điều khiển. Mặt bọn họ đều toát ra sự hốt hoảng kinh hãi. 6 thân xác ấy lao về phía Văn.

Văn không chút ngần ngại vung thước lên tặng cho mỗi người ấy 1 cú đập. Hắn nhanh chóng chạy qua những thân xác ấy mà tiến tới, nhưng những thân xác kia lại bị điều khiển bay ngược trở lại chỗ hắn. Những bàn tay gượng gạo giơ lên túm chặt lấy hắn không buông.

Đúng lúc này, từ phía sau, những mũi tên xanh lại len lỏi khắp không gian, đan vào nhau tạo thành 1 bức tường xanh biếc bao phủ tất cả bề mặt, biến nơi này thành 1 vùng không gian xanh. Sau đó, lớp không gian ấy vỡ nát, để lộ ra xung quanh Văn là những thân người không còn bị điều khiển mà ngã sõng soài xuống dưới.

Đối diện với Văn, Liễu Thanh Chân cũng ngỡ ngàng vì diễn biến này.

- Là ai…? Là ai có thể cắt đứt mối liên kết giữa ta và Kí ức của Man’Noerr?

Từ trong không gian, 1 giọng nói mà Văn nhận ngay ra là của Thanh Phong vang lên.

“Xin lỗi. Là ông ấy nhờ ta làm thế”.

Kì thực, có thể Truy dấu tới Liễu Thanh Chân, đều là nhờ công sức của Quang và tấm thẻ căn cước của Nguyễn Bạch. Nhưng để biến phép Truy dấu ấy thành những đường chỉ dẫn cụ thể, đều là do Nguyễn Thanh Phong. Man’Noerr đã cho phép hắn sử dụng toàn bộ Đệ Nhị Tháp như tờ giấy vẽ của riêng mình.

Hơn hết, là vì ông ta đã nhờ hắn. Nguyễn Thanh Phong là kiểu người mà ai nhờ gì cũng làm.