Văn giơ tay ra dấu hiệu cho Nguyễn Thanh Phong đề phòng. Dù kẻ đứng trước mặt không phải là kẻ mạnh nhất nó từng đối đầu, nhưng là kẻ đầu tiên có một luồng sát khí khủng khϊếp nhắm thẳng vào nó. Đích thân nó.
Cái cảm giác bị kẻ khác chỉ đích danh để đòi gϊếŧ như vậy, không hề thoải mái chút nào.
Ông Tiến sĩ áo đen hồi trước, tuy có muốn gϊếŧ nó, nhưng thái độ lại khá là hời hợt và coi thường. Còn đây là toàn tâm toàn ý muốn đánh đổi mọi thứ để gϊếŧ nó.
“Mình có gây thù chuốc oán gì với người ta tới mức như vậy nhỉ?”
Mỗi lần nhận sự thù hận từ người khác, Văn lại tự hỏi mình câu hỏi này. Mẹ nó dạy, nếu mình không làm gì sai, thì không cần bận tâm sự căm ghét của người khác. Cũng không phải là không có ai có quyền chính đáng để căm ghét nó. Ví dụ như Vũ Hải Hùng lúc nãy, nó thừa nhận, anh ta có quyền căm ghét mình. Nhưng còn Vương Thế Kiệt, hình như là không có.
Không do lỗi của mình, thì cũng không cần dằn vặt làm gì. Nghĩ vậy, nó lại thấy thoải mái hơn một chút.
Còn đối phương muốn cản bước mình, muốn gϊếŧ mình, vậy thì, chiến!
Tất cả những suy nghĩ vừa rồi, chỉ là bước chuẩn bị tư tưởng của Văn, và chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Mỗi lần đánh nhau, nó cần đảm bảo là mình làm vậy là chính đáng. Còn khi nó đã quán triệt tư tưởng xong, thì đối thủ cũng đã lao lên.
Nhanh!
Y như gã người sói ở đấu trường khi Cuồng bạo, Vương Thế Kiệt như một con thú lao thẳng về phía trước, chìa cả hàm răng ra muốn đớp nó một cái.
Bốp!!
Văn chỉ kịp giơ chân đạp Nguyễn Thanh Phong bay sang một bên, bản thân nó nhảy ngược sang bên còn lại, vừa đúng lúc một bóng người vụt qua.
Vương Thế Kiệt vồ hụt một cái, vừa mới chạm đất, đã co người quay ngược trở lại, chưa tới nửa giây, đã lại vồ tới.
Cú vồ này, kèm theo đó, là một trảo sắc nhọn.
Phập!!
Văn vừa mới né tránh, chưa kịp lấy lại tư thế, đã bị đối phương vồ tới. Nó chỉ kịp giơ cánh tay lên đỡ. Chỉ thấy những ngón tay đối thủ xẹt qua, và cẳng tay nó lĩnh 5 vết cào sâu hoắm.
Cảm giác tê buốt tới đầu tiên, sau đó là đau đớn, và lạnh buốt. Vết thương tiếp xúc với không khí lạnh mùa đông, càng làm cánh tay nó tê dại.
Văn cắn răng cố gắng không rên lên vì đau đớn. Nó thử động đậy bàn tay phải, cơn đau lại càng kéo lên khủng khϊếp.
Cánh tay phải giờ không dùng được nữa.
Nó chỉ kịp xác nhận trong đầu điều đó, sau đó lại cuống quít dùng chân né tránh. Vì đối thủ lại đã vồ tới!
Sự bình tĩnh này, khiến Ưng lão cũng phải gật gù. Vừa nhận một vết thương nặng như vậy, lại trong giây lát đã có thể tập trung vào tình hình hiện tại, không phải ai cũng làm được.
Nhưng tập trung cũng chỉ có mức độ. Không phải cứ tập trung là hóa giải được tình thế.
Vương Thế Kiệt chẳng biết bị thứ gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mà cả tốc độ lẫn sức mạnh trong vài ngày đã tăng vọt tới khó tin. Con hẻm lại hẹp, hắn vừa vồ tới, lại đạp với bức tường, bật ngược trở lại, tiếp tục tấn công. Những đòn tấn công từ tốc độ cao, từ bốn phương tám hướng, nhanh tới mức chóng mặt, khiến Văn cảm thấy đầu váng mắt hoa. Có những pha nó né tránh được, có những lúc nó lại bị ăn đòn. Một cú đấm, một cú đá, một cái trảo, một phát cắn, thương tích của nó đầy mình.
Nguyễn Thanh Phong và con Kiki bên ngoài, không phải không muốn giúp nó. Nguyễn Thanh Phong liên tục vung bút mô phỏng lại từng vụ nổ, nhưng ngay nơi vụ nổ vừa phát ra, Vương Thế Kiệt đã né được. Dù là chiêu thức đã dùng để đánh bại Hồ Việt Khoa, cũng không có ý nghĩa gì, bởi đánh hoài không trúng. Con Kiki cũng không khá khẩm gì hơn. Nó còn chưa tìm được thăng băng, chỉ có thể đứng xa khạc lửa, nhưng những luồng lửa của nó đừng nói là trúng mục tiêu, mà không bắn trúng Vương Thành Văn đã là may mắn.
Khó đoán.
Một Vương Thế Kiệt kiêu ngạo, thích sự chính xác, dễ bị bắt bài, chỉ sau vài ngày, lại trở nên khó đoán như vậy.
Những đòn tấn công nhìn như loạn xạ từ bốn hướng, lại tỏ ra hiệu quả không ngờ. Vương Thành Văn càng cố phán đoán, lại càng rơi vào sự hỗn loạn.
Trong vài ngày, như có cơ duyên được cao nhân chỉ điểm, lại có chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ kích phát tiềm lực, rốt cuộc Vương Thế Kiệt đã mạnh tới mức này. Những điểm yếu cố hữu của hắn, hoàn toàn không còn nữa.
- Tuy nhiên, chỉ điểm kiểu này có hơi gượng ép không?
Ưng lão ở trên cao chép miệng một cái. Dùng chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ để trở nên mạnh mẽ hơn, lão rất không vừa mắt. Hơn nữa, đến mắt mù cũng nhìn ra, trạng thái tâm lý của Vương Thế Kiệt rất không bình thường. Dựa vào tác động của thuốc phiện, lại có thôi miên Ám Thị, khiến hắn giờ đây chỉ như một cỗ máy gϊếŧ người. Thứ chỉ điểm kiểu áp đặt như vậy, hoàn toàn không phải xuất phát từ lòng tốt, chỉ là lợi dụng mà thôi.
Kẻ đứng sau chuyện này, hẳn có mục đích riêng.
Nói về được chỉ điểm, cũng không chỉ có mình Vương Thế Kiệt. Vương Thành Văn những ngày qua, cũng đã được cao nhân dạy dỗ. Chỉ có một điều khác biệt, là Hà Chí Thương không hề áp đặt cho nó bất kì lối suy nghĩ nào. Ông ta chỉ cho nó tự do suy ngẫm và phát triển.
Tới khi Văn bị dồn sát vào chân tường, và sức chịu đựng của nó đã tới giới hạn, cũng là khi Vương Thế Kiệt xông tới tung đòn kết liễu, thì cũng là lúc, sát khí nó tích lũy nãy giờ đột ngột bùng phát.
Kính Hoa Thủy Nguyệt!
Vương Thế Kiệt đang lao thẳng tới Vương Thành Văn, chỉ thấy nắm tay của mình đấm thẳng vào tường, còn Vương Thành Văn đã không còn đâu nữa.
Bốppppp!!!!
Từ phía sau, một bàn chân đã đạp hắn dính bẹp vào tường.
- Ép vào tường như vậy, đỡ phải bay nhảy nhé.
Văn dù đã mất nhiều sức, vẫn nói ra một câu, rồi thu thế.
Khuyết Nguyệt Triều Quyền, đấm thẳng vào Vương Thế Kiệt!
Uỳnhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!
Không phải là một chuỗi âm thanh vang lên như mọi khi, mà chỉ là một âm thanh vỡ nát của bức tường. Toàn bộ lực lượng của cú đấm, xuyên qua người Vương Thế Kiệt, sau đó, đánh nát cả một mảng tường.
- Khuuụu!!
Vương Thế Kiệt xổ ra cả lít máu, gập người xuống run bần bật.
- Một cú vừa rồi, hẳn là xong rồi. Để đó em gọi cứu thương.
Văn thu nắm tay về, vẻ mặt của nó không chút xúc động. Vừa rồi là thắng hiểm, nhưng thắng hiểm hay thắng áp đảo, cũng chẳng khác gì nhau. Quan trọng nhất, là bảo vệ được bản thân. Còn nếu có thể giữ mạng cho đối thủ, thì nó sẽ nương tay.
Lĩnh cú đấm vừa rồi, Vương Thế Kiệt chắc cũng không thể bò dậy được nữa.
- Anh có điện thoại di động không?
Văn vừa quay lại hỏi Nguyễn Thanh Phong, chỉ thấy sắc mặt tên này chợt trở nên hoảng hốt, ngòi bút cũng đã vung lên.
Văn cũng ngay lập tức cảm thấy không ổn. Nó lập tức quay người lại, giơ hai tay lên chống đỡ.
Quả nhiên, Vương Thế Kiệt đã bật dậy, và tung nắm đấm thẳng về phía nó.
Bốppppppp!!!!
Cú đấm này ngay tầm gần, dù đã có Thần Phong Thịnh Yến của Nguyễn Thanh Phong cản trợ, lại được Vương Thành Văn cảnh giác chống đỡ, vẫn đánh bay thằng bé văng xa hơn 10m, va thẳng vào Nguyễn Thanh Phong, khiến cả 2 ngã sõng xoài.
Văn không kịp áy náy hộ Nguyễn Thanh Phong, nó cuống cuồng bật dậy thủ thế.
Phía xa, Vương Thế Kiệt dù thương tích trầm trọng, vẫn không biểu lộ bất kì đau đớn nào, đứng đó.
“Quả nhiên không bình thường chút nào”
Phía bên trên, Ưng lão cũng cảm thấy nghiêm trọng. Khí lực của Vương Thế Kiệt đã cạn kiệt tới đáy, vậy mà thứ áp lực hắn tạo ra, vẫn không hề giảm. Lão cảm thấy mình thật sự cần can thiệp vào, vì lúc này, Vương Thế Kiệt đã lôi ra một cái ná gỗ, tay trái giương thun.
Khí thế này, giống hệt Âm Dương Long Khí Tiễn, nhắm thẳng vào Vương Thành Văn.