Nơi đây là một bình nguyên đầy cát.
Có những dãy núi xa xa. Có đường chân trời. Có mặt trời đen. Có hàng nghìn vì sao quay xung quanh nó.
Vương Minh Quang không còn nhớ mình là ai, đến từ đâu, đang làm gì. Hắn đã ngồi đây ngắm bầu trời được rất lâu rồi.
Bỗng nhiên, một thứ gì rơi vào đầu hắn, cốc một cái, rồi rơi xuống nền cát. Hắn ngơ ngác cúi xuống nhìn. Là một chiếc mặt nạ.
Hai nửa đen trắng, một bên khóc, một bên cười.
Hắn vô thức cầm chiếc mặt nạ lên, rồi một thôi thúc mãnh liệt, giục hắn đeo vào.
Ngay giây phút hắn đeo chiếc mặt nạ lên, giông bão bỗng nổi lên đột ngột, cát bụi bị mù mịt cuốn bay.
Một mình hắn cố gắng chống chọi trong cơn bão cát.
Chỉ thấy, cơn bão cát dần bị hút vào một chỗ. Nơi ấy, dần xuất hiện một cánh cổng. Một cánh cổng khổng lồ.
Dưới chân hắn không còn cát nữa, mà thấy lạnh buốt. Cơn bão cát tan dần.
Xung quanh hắn, không còn là bình nguyên cát, mà là vùng băng giá lạnh lẽo, trắng xoá. Trước mặt hắn, là một cánh cổng khổng lồ.
Hắn hoảng hốt quay lưng lại, như muốn bỏ chạy.
Sau lưng hắn, xuất hiện.
Một con khỉ già. Vương Vũ Hoành bị bà cô khinh bỉ, cũng rất bất đắc dĩ. Đúng là đường đường Chí Tôn Cường giả, 9 bằng Tiến sĩ, mà nói ra câu đánh không lại, truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng hắn không quan tâm tới trò cười hay không, hắn chỉ tôn trọng sự thật. Đối thủ rất mạnh, đánh không lại.
Một tạo vật mà hắn đánh không lại, hơn nữa còn có thể mạnh lên dựa theo số người bước vào, rất có thể là di vật do cha hắn để lại.
Vương Lập Đế, ông nội của Vương Vũ Hoành, thọ tới 129 năm, lúc tạ thế đã đạt tới 15 học vị Tiến sĩ, là nhân tài hiếm có trong các đời Vương tộc.
Đại Nam Tiên Đế, cha của hắn, thọ mệnh không dài, lại có một cái chết gây nhiều tranh cãi, nhưng lúc sinh thời, đã đạt tới 16 học vị Tiến sĩ, là đỉnh cao học thuật trong 3000 năm.
Cụm từ Nam Đế, Bắc Hoàng, cũng là do thực lực của cha hắn mà tạo nên.
Không phải ngẫu nhiên, mà khi Vương Vũ Hoành lên ngôi, bị ngoại nhân đánh giá là giai đoạn suy yếu nhất trong suốt 3000 năm cai trị, bị các thế lực từ trong đến ngoài coi thường.
Bởi, người kế nghiệp Vương Vũ Hoành, không chỉ là phế trưởng lập thứ, không chỉ là chuyển tiếp thế hệ, không chỉ toàn Vương tộc bị chia năm xẻ bảy, mà người kế nghiệp còn là một tên phế vật.
Bản thân Vương Vũ Hoành cũng ý thức được thời gian cai trị của mình có quá nhiều bất lợi. Thiên thời địa lợi nhân hoà đều không ủng hộ mình. Nhưng hắn chưa từng than vãn một câu. Hắn chỉ bình tĩnh đối mặt. Giải quyết tất cả mối đe doạ. Cuộc chinh phạt Vrahta là tiếng nói dõng dạc đầu tiên của hắn trên thế giới này, nhưng đó chỉ là bước đầu tiên.
Muốn bảo vệ gia đình mình, hắn phải mạnh hơn nữa, quyền lực hơn nữa, phải mạnh tới mức không ai dám ôm lòng toan tính với hắn.
Muốn né tránh cơn bão tố, cách duy nhất là vượt lên trên nó.
Để rút ra được điều này, hắn đã phải trả quá nhiều cái giá. Vương Vũ Hoành năm 25 tuổi, đã muốn cùng vợ con mình chạy trốn khỏi cơn bão tố, nhưng hắn thật ngây thơ, vì bão tố sẽ đuổi theo hắn, cuốn lấy hắn, cuốn lấy toàn bộ thế giới này.
Hắn sẽ không bao giờ né tránh nữa. Giờ cũng vậy. Đối thủ mạnh tới mức đánh không lại, hắn vẫn sẽ tìm ra cách. Mà muốn tìm ra cách, hắn lại phải tiến lên.
Hắn bước lên trước. Bỗng nhiên, một bàn tay níu vai hắn lại.
Là Vương Tuyết Trinh.
- Bố con chúng mày, đều thích đơn thương độc mã nhỉ?
- Có những thứ, cháu đâu thể đùn đẩy cho người khác được?
- Không phải đùn đẩy, mà là chia sẻ. Nếu tao và mày cùng vào đó, con đó có mạnh lên gấp đôi không?
- Cháu chỉ tính toán sơ sơ, nhưng có lẽ không. Chỉ mạnh lên gấp rưỡi là cùng.
- Vậy tao và mày cùng vào.
Hắn nhìn bà cô mình đầy cảm kích. Đúng vậy, có những thứ, chia sẻ cho người đáng tin cậy, bản thân cũng thấy an tâm hơn rất nhiều.
Hai người cùng bước tới trước cánh cổng.
Một, hai... ba!
Cả hai cùng lao vào ngay lập tức. Tên khổng lồ rống lên. Sóng năng lượng bộc phát.
“Quả nhiên, không mạnh như lúc nãy”. Vương Vũ Hoành đứng lên trước, dùng thân mình che chắn cho Vương Tuyết Trinh.
Luồng sóng năng lượng chỉ bộc phát trong 5 giây. Điểm này hắn cũng đã đếm được. Sau 5 giây, tên khổng lồ ngửa cổ lên trời, hít một hơi, rồi rống một tiếng. Một luồng sáng bay ra, nhắm thẳng vào hai người.
- Tách!
Cả hai đồng loạt rẽ hướng sang hai bên.
Không cần bàn bạc, cũng biết nên làm gì. Vương Tuyết Trinh vừa chạy, vừa cố ý giẫm thật mạnh xuống mặt đất. Bà muốn thử công phá vào phần kết nối giữa cơ thể hắn và mặt đất.
Vương Vũ Hoành nhảy sang bên trái, Đạp Không Phi Hành vài bước lên không trung. Hắn tung cước, nhắm thẳng vào phần thân trên.
Cốp!!
Tên khổng lồ phản ứng rất nhanh, đưa cánh tay bồ tượng lên đỡ. Cánh tay hắn va chạm với chân của Vũ Hoành, vang lên một tiếng Cốp.
“Quả nhiên, chỉ là cái vỏ”. Vương Vũ Hoành có thể cảm nhận thấy, bên dưới lớp vỏ này, là những nguồn năng lượng khổng lồ.
Hắn xoay người, tung chân còn lại, giẫm thật mạnh lên cánh tay đó. Cú giẫm này, kết hợp cả Âm Ba, sóng âm truyền qua lớp vỏ, truyền vào trong vùng năng lượng bên trong, sau đó, bị nuốt chửng.
“Năng lượng thuần khiết thật!”
Không thể công phá từ bên trong, hắn lại tìm cách đánh phá phần vỏ. Bàn tay hắn, lại xuất hiện một trận pháp.
Điện Quang Hoả Thạch!
Trận pháp dùng lửa và sét kết hợp, đánh thẳng vào cánh tay tên khổng lồ. Tiếng xèo xèo phát ra, nhưng không có lấy một vết sém.
- Cẩn thận!
Chỉ nghe tiếng Vương Tuyết Trinh hét lên, hắn ngay lập tức đạp một bước, bay lùi về phía sau.
Bốp! một tiếng, cánh tay còn lại đã vỗ lên chỗ hắn vừa đứng, như động tác đập một con ruồi.
- Khó công phá quá! Chỗ cô thì sao?
- Không được! Đất xung quanh hắn hoàn toàn trơ rồi, không có chút địa mạch nào cả! Hơn nữa, còn có một sợi kết nối, như một cái rễ cây, kéo dài tới mấy nghìn cây số!
- Hắn lấy năng lượng từ lòng đất sao? Vậy thì gần như là vô hạn rồi!
Vυ't! Vυ't!
Vương Vũ Hoành vừa phải né tránh từng cú đập của tên khổng lồ, vừa suy nghĩ. Với khả năng hiện tại của hai người, công phá tên khổng lồ này, rất khó.
Bỗng nhiên từ trên cao, hắn quan sát thấy, sau lưng gã khổng lồ, là một cánh cửa.
- Cô! Sau lưng hắn, một cánh cửa.
- Hiểu rồi.
Vương Tuyết Trinh chạy vòng tới phía đó.
Rầm! Rầm! Rầm!
Bỗng nhiên, những cột đá từ phía dưới tên khổng lồ mọc lên, nhắm thẳng vào người bà. Bà né được hết tất cả, những cây cột cắm thẳng vào vách tường. Bụi đất bay mù mịt.
- Mẹ kiếp! Trước giờ chỉ có tao cầm đá ném người, chưa có đứa nào dám cầm đá chọi tao!
Bà tức giận quát lên một tiếng. Dưới chân bà xuất hiện một tảng đá to đùng.
Bốp!!
Vương Tuyết Trinh giơ chân, sút thẳng tảng đá lên đầu tên khổng lồ. Tảng đá vỡ vụn.
Tên khổng lồ rú lên, một cánh tay từ trên cao giáng xuống, nhắm thẳng vào Vương Tuyết Trinh.
Rầm!!
Vương Tuyết Trinh khẽ mỉm cười, bà lách người sang một bên, mượn nhờ lực của cú đập ấy, lao thẳng về phía cánh cửa.
Giữa không trung, bà vặn người, tung quyền đấm thẳng vào cánh cửa.
Rầm!! Hự!
Chỉ thấy, bà bị bật ngược về sau. Cánh cửa vẫn không sứt mẻ.
Giữa không trung, bà được Vương Vũ Hoành đỡ lấy.
- Cô nên quan sát rồi mới hành động chứ - Hắn bất đắc dĩ nói - Trên cánh cửa, có một cái ổ khoá.
- Chìa khoá, hẳn là do tên này giữ đi?
- Vậy thì hắn là kẻ canh cửa rồi. Không đánh bại hắn, không bước qua được.