Đại Thiền sư đích thân ra đón đoàn người Vương Vũ Hoành. Ông dẫn đoàn người đi về phía sau chùa, nơi có mộ phần của Tiên Đế.
So với lần trước Vương Vũ Hoành tới, nấm mộ không có gì thay đổi, dựa lưng vào bàn cờ đá.
Hắn giậm chân nhảy lên bàn cờ đá.
Vẫn vậy.
Một ván cờ, mà bên đi tiên, đã đưa con Tướng lên một nấc.
Đánh lẽ hắn phải nhận ra mới đúng. Phạm Viết Phương, là con người thực dụng trực tiếp, nào có bao giờ quan tâm tới triết lý triết học. Mọi gợi ý của lão ta, không hề sâu xa, mà rất trực quan.
Con Tướng phải dời lên một nấc. Con Tướng, chính là Tiên Đế. Bước thêm một bước, mà vị trí để trống đó, chẳng phải chiếu xuống dưới, chính là nơi Tiên Đế an nghỉ sao.
- Tránh ra, để tao.
Vương Tuyết Trinh đã nhảy lên đứng cạnh hắn. Hắn vội lùi ra sau.
- Đại Thiền sư, phá hoại danh thắng của bổn tự, thật là thất lễ.
- Ha ha, không vấn đề gì. Mất danh thắng này, còn có thể xây lại danh thắng khác.
Hự!
Bà nhấc chân, giẫm một phát thật mạnh xuống vị trí đó.
Rắc! Rắc! Uỳnh!!!!!
Bàn cờ đá đổ sụp. Khói bụi bay đầy trời.
Sau khi khói bụi tiêu tán, chỉ thấy Vương Tuyết Trinh và Vương Vũ Hoành đứng trên không trung. Chỗ đáng ra là bàn cờ đá, giờ đã thành một cái hố to đùng.
- Bên dưới, có đường.
Vương Tuyết Trinh nói.
Vương Vũ Hoành gật đầu. Đáng lẽ, dời cái bàn cờ đi là được, nhưng bà cô mình cứ bá đạo như vậy.
Hắn hạ người xuống dưới. Là một cầu thang dẫn xuống lòng đất.
Vương Tuyết Trinh cũng đặt chân xuống, cảm nhận những địa chấn trong lòng đất.
- Sâu lắm. Không thể cảm nhận nổi.
- Đây là đỉnh núi mà. Chúng ta xuống thôi.
Vương Tuyết Trinh đi trước, hắn theo sau. Sau đó là đoàn thủ hạ.
Đại Thiền sư đứng đó, nhìn phế tích của cái bàn cờ đá nổi tiếng một thời của bổn tự. Thở dài.
Nói người tu hành thì không có tình cảm cá nhân, cũng không đúng. Nếu thật sự đạt được tới cảnh giới đó, người ta đã chẳng cần phải tu hành. Bàn cờ này, nói là tảng đá vô tri, cũng đúng, mà coi là nơi lưu trữ bao nhiêu kỉ niệm, cũng không sai.
Từ khi Đại Thiền sư vào chùa tu hành, nó đã ở đó, như thể nó luôn ở đó, và sẽ mãi ở đó, như một phần của ngôi chùa. Ngài thở dài.
- Không có thứ gì tồn tại mãi. Bóng tối không ảnh hưởng quá nhiều tới hai người, nhưng đoàn quân phía sau, vẫn cần phải rọi đèn.
Bậc thang khá dốc, trổ ra ngoài, bên dưới là cheo leo không thấy đáy.
- Đυ.c hẳn cả đỉnh núi ra như vậy, công phu quá đi. Dù là tao, cũng cần tới 3 ngày. Không ngờ dưới mộ của ông anh, lại có hẳn một công trình như vậy.
Vương Tuyết Trinh vừa đi vừa nói.
- Vậy là khi xây mộ cho Phụ vương, đã có kẻ nào làm nên con đường này. Là ý của phụ vương, hay là một thế lực khác?
- Tao chịu. Có những điều, thằng bố mày cũng giấu giếm tao. Không phải là lão không tin tưởng Ám Hành Sứ Giả, mà đó đã là tính cách của lão từ ngày xưa rồi.
- Tính cách của phụ vương, là như thế nào vậy?
- Mày là con trai của lão, mày còn không biết tính cách lão?
Vương Tuyết Trinh hỏi với giọng kinh ngạc, bà vẫn tiếp tục đi trước.
- Phụ vương, chưa bao giờ thể hiện cảm xúc gì trước mặt cháu. Có lẽ, ông ta cho rằng một phế vật như cháu thì không đáng để ông ta quan tâm chăng? Theo những gì cháu nhớ được, thì ông ta giống như một cỗ máy chỉ biết làm việc, và học tập.
- Đối với tao, mày cũng giống như một cỗ máy chỉ biết làm việc, và học tập.
Vương Vũ Hoành phì cười.
- Khi trở thành Nam Đế, cháu mới hiểu, cái Vương vị này, cần người ta gồng hết mình lên mới có thể theo kịp, để bản thân kiểm soát cái ngai vàng, chứ không phải cái ngai vàng kiểm soát ta.
- Vậy thì mày hiểu được phần nào ông bố của mình rồi đó. Lão ta, cũng không phải loại người quá vô cảm. Nhưng sai lầm của cái cống ngầm, chắc mày cũng thấy rõ. Vương Hiến Đế, cái tác hại của sự quá mềm yếu khi cai trị, dẫn tới hậu hoạ khó lường cho đời sau. Ông bố mày, treo một bức ảnh Vương Hiến Đế trong phòng, và luôn nhắc nhở mình không được phép phạm những sai lầm như vậy. Vì vậy, cách ông ta đối xử với mấy đứa con, hơi có phần quá khắc nghiệt. Để chuyện 10 năm trước xảy ra, tao cũng rất đau lòng.
Đến cả Vương Tuyết Trinh, ném con trai mình vào trong rừng để luyện tập, gạch tên nó khỏi gia phả để nó thành sát thủ, cũng phải thừa nhận Tiên Đế dạy con hơi quá khắc nghiệt. Im lặng một thoáng. Một lúc sau Vương Vũ Hoành mới lên tiếng.
- Bản thân cháu cũng không thể ngờ, anh trai mình lại có thể làm những chuyện như vậy.
- Thằng Vương Bá Thế đó, từ nhỏ đã có thiên phú kinh người, nhận quá nhiều kì vọng, quá nhiều sự khen ngợi, lại không có ai uốn nắn, tâm tính đã rất không ổn. Nhưng đáng sợ hơn cả, là cả Vương tộc không ai nhận ra tâm tính xấu xa của nó, vì nó che giấu quá giỏi. Chắc lúc đó mày vẫn còn nhỏ, nên không nhớ, năm nó 10 tuổi, tao có tới thăm nó. Lúc đó, tao cũng còn rất trẻ, còn chưa tới 20. Tao đã thật sự bị choáng ngợp, bởi cái phong thái thanh lịch và chín chắn của nó. Đối mặt một thằng nhóc 10 tuổi, mà tao có cảm giác, mình mới là đứa trẻ chưa kịp lớn ấy.
- Đáng sợ vậy sao?
- Đúng thế. Từ đó, tao đã rất lo sợ. Liệu thằng Vương Vũ Hoành non nớt ngây thơ có thể sống sót nổi với một đứa anh trai như vậy hay không. Nhưng yên tâm, từ khi mày ở chỗ lão già kia trở về, mày cũng không kém nó là bao.
Lão già kia, là ám chỉ Phạm Viết Phương.
- Trở lại chuyện lão anh trai tao, cũng là bố mày. Lão ta rất thích ôm đồm nhiều thứ. Có những việc, lão chỉ muốn tự mình làm, không muốn nhờ ai giúp đỡ cả. Về điểm này, tao thấy bố con mày có nhiều nét giống nhau. Mày có biết, năm tao mới 5 tuổi, lão ta 12 tuổi, hắn tự mình trốn khỏi Long Thành, leo lên núi, đánh nhau với một con mãng xà, móc mắt của nó đem về làm dây chuyền tặng cho tao nhân ngày sinh nhật. Sau vụ đó, lão bị bố mẹ đánh cho một trận tuốt xác...
Sau 10 năm kể từ ngày anh trai mình mất, tại chính cái nơi đáng lẽ là mộ phần chôn cất ông ta, Vương Tuyết Trinh, người phụ nữ nổi tiếng rắn rỏi, mới kể lại về anh trai mình, cho con trai ông ta nghe.
Có lẽ, Vương Tuyết Trinh là người mong muốn về sự đoàn kết của gia tộc hơn bất kì ai. Đó là lý do bà trở thành Ám Hành Sứ Giả, là lý do bà giúp đỡ Vương Vũ Hoành triệt hạ Vương Bá Thế, là lý do khiến bà dạy con trai mình lòng trung thành tuyệt đối với gia tộc, cũng là lý do bà còn phục vụ gia tộc tới tân bây giờ.
Một người phụ nữ đáng nể. Vương Vũ Hoành thầm nghĩ. Bản thân hắn không thích mấy thứ cảm xúc tủn mủn, hắn quan tâm nhiều tới lợi ích, nhưng một gia tộc đoàn kết và thống nhất, chắc chắn mang lại lợi ích cao hơn là đấu đá tranh đoạt.
Nếu ngày đó, Vương Bá Thế không truy sát hắn, không truy sát vợ con hắn, có lẽ giờ này, Vương Bá Thế đã trở thành Đại Nam Đế Vương, mà Vương Vũ Hoành, cũng vô cùng vui lòng ủng hộ anh trai mình.
Nhưng những chuyện đã qua, thì không thể nào níu lại. Thứ duy nhất ta có thể làm, là tiến thẳng về phía trước.
Tiến thẳng xuống thứ địa đạo bí ẩn này, và tìm hiểu thứ bí mật nằm sâu trong đó. Đang quen với bóng tối, một ánh sáng chói chang bỗng nhiên dội vào mắt.
Theo bản năng, Quang nhắm chặt mắt lại, nhảy vội sang một bên như tránh đi cái gì, và căng tai nghe ngóng.
Đó là bản năng của một sát thủ. Vì khi bị ánh sáng đột ngột dội vào mắt, không khác gì trở thành người mù. Đây cũng là lúc dễ bị ăn đòn nhất.
Những tên cướp biển, thường xuyên phải chịu một cảnh trái ngược: phải bước từ boong tàu đầy nắng vào trong khoang thuyền tối om. Mắt bọn chúng sẽ không kịp thích ứng với bóng tối. Nếu trong khoang thuyền có thuỷ thủ làm phản, hay lúc đánh nhau, thì bọn chúng cũng gặp nguy hiểm.
Vậy nên, đám cướp biển bịt một bên mắt, không phải vì bị chột, mà là để che tối bên mắt ấy đi, khi bước vào khoang thuyền tối, mở miếng bịt mắt ra, chúng vẫn có thể dùng bên mắt ấy mà quan sát.
- Mở mắt ra đi, có ai làm gì ngươi đâu cơ chứ?
Giọng nói lanh lảnh lại vang lên, mang theo chút gì kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trêu chọc.
Giọng nói này lại khiến Quang bực mình. Hắn bị người phụ nữ này trêu chọc không biết bao nhiêu lần rồi.
Hắn mở mắt, dần quen với ánh sáng.
- Cái quái! Nơi này... là... một phòng thí nghiệm?
Trong ánh sáng trắng, nơi đây rõ ràng là một phòng thí nghiệm, gọn gàng, ngăn nắp, rõ ràng mới được sử dụng gần đây.
Trên một cái bàn, bày la liệt những ghi chú, những số liệu. Quang cố đọc thử.
Những số liệu này, là cái quái gì vậy?
Hắn bước tới một khu vực, nhìn vào, và hét lên kinh hãi.