[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Chương 37

Chương 23
“Aoko!” Thấy Aoko ngã ngồi ngay cửa, Kaito gấp rút chạy đến bên cạnh

“Tớ…cô ấy…tớ..không có cố ý đâu, không phải cố ý…” Aoko run run nắm chặt vai Kaito, vẻ mặt kinh hoảng, “Cổ tự nhiên lấy dao muốn đâm tớ… tớ…tớ chỉ tự vệ thôi… cô ấy…”

Conan theo đường Aoko chỉ chạy vào trong phòng xem xét.

“Tiểu trinh thám, thế nào?”

Conan đưa tay sơ khám trên động mạch cổ nạn nhân, khẽ lắc đầu. Một đao đoạt mạng

“Bác ơi, báo cảnh sát đi, cô gái này không cứu được nữa rồi”

“Nạn nhân là Hải Đằng Hoa, năm nay 17 tuổi, hôm nay vì bà muốn cô ta ra mắt con trai bà nên mời cô ấy tới??” Thanh tra Megure nghi hoặc nhìn Kaito và mẹ anh. Thằng nhãi này còn nhỏ tuổi mà, chưa gì…

“Đúng, tôi mời bọn họ coi mắt con trai tôi” Mẹ Kaito lau lau nước mắt trên mặt, thật không ngờ, cô bé kia vừa nãy còn cười tươi như vậy, nói chuyện cũng rất ngọt ngào được lòng, vậy mà bây giờ….

“Con trai bà??”

“Là cháu, thanh tra Megure, lần trước cháu đã thấy chú ở Tường Vi quán rồi đó.”

“A, nhớ rồi, là Kaito cháu ruột của thím bên nội của vợ của anh trai của bố nhóc Shinichi đúng không, đã lâu không gặp cháu.”

“…..” Cư nhiên còn nhớ rõ như vậy, cậu bịa mà giờ cậu còn quên mất nữa là

“Ồ, Conan, quả nhiên cháu cũng tới đây, hèn gì có người chết, bệnh này của ông Mori mà cũng lây nữa hả?”

“Hắt xì, ” Kogoro Mori đang nằm nghe tường thuật đua ngựa mà cũng bị trúng đạn, “Trời này có gì đâu mà cảm ta?” Mori Kogoro tự kỷ suy suy diễn diễn một hồi lại tưởng tượng xem nếu lão bị bệnh thật thì Yoko có đến chăm bệnh lão không nhỉ….

“Vậy nghi phạm lớn nhất là cô bé này rồi” Thanh tra Megure nhìn Aoko, “Ủa, cháu không phải con gái của thanh tra Nakamori sao?”

“Dạ, cháu là….” Aoko vẫn còn kinh hãi, trả lời không thể hết câu, khóc nấc liên tục

“Ủa mà khoan, thanh tra Megure, chỗ này không phải thuộc vùng quản hạt của thanh tra Nakamori sao? Sao chú lại đến tiếp án”

“À, Conan, là vì có một nữ tù nhân đã vượt ngục, chúng ta điều tra được ả đã chạy đến Egota, mà thanh tra Nakamori vừa vặn có công vụ ở đó, nên nhờ bác tiếp án”

“Thì ra là thế, mà phạm nhân ở Beika lại chạy trốn tới Egota, lạ nhỉ?”

“Không lạ đâu, ả vốn là người ở Egota mà, chỉ lên Beika học đại học thôi, mà tuổi cũng còn rất nhỏ” Takagi giải thích cho Conan

“Tuổi còn rất nhỏ??” Không phải mới 7 tuổi chứ

“Đúng vậy, nghe nói phạm nhân mới 19 tuổi, vừa đậu vào đại học Beika, vậy là lại xảy ra sự tình này.”

“………” Quả nhiên rất tuổi còn trẻ a.

“Cô ta phạm vào tội gì?”

“Mưu sát, học sinh trường đó báo rằng cô ấy mưu sát bạn cùng phòng, tuy rằng chứng cứ cái gì cũng đều có đầy đủ, thế nhưng chú vẫn thấy hình như có gì không hợp lý lắm”

“Nè nè, Takagi, cậu nhiều chuyện với thằng nhóc vậy làm gì?” Thanh tra Megure ký đầu Takagi, “Giờ là lúc phá án nào đây?”

“Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy nạn nhân là lúc nào?”

“2 giờ đó, vì lúc đó cháu đi tìm tiểu trinh thám, nhóc này đứng ngay cái chỗ treo đồng hồ, nên cháu cũng có nhìn qua” Kaito khẳng định

“Hải Đằng cũng ở đó, sau đó cô ấy hỏi chỗ WC”

“Đúng vậy, rồi Aoko nói để dẫn cô ấy đi”

“Vậy sau đó bà Kuroba cũng không thấy lại nạn nhân đúng không?”

“Đúng, cho nên, lần cuối chúng tôi thấy cô ấy là lúc 2 giờ đấy”

“Nói như vậy, Nakamori san, chỉ có cháu là không có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa, trên cán dao còn có vân tay của cháu”

“Không phải cháu, không, cháu không biết!!!” Aoko thần sắc khủng hoảng, “Cháu không hiểu đang xảy ra chuyện gì nữa, Hải đằng nói cô ấy mệt mỏi, nên cháu mới dìu cô ấy tới đây, cô ấy còn nói muốn uống nước trái cây, nên cháu mới đi tìm dao nhỏ sắc trái cây định làm nước mát cho cô ấy. Đột nhiên cô ta điên cuồng bật dậy, cầm ghế muốn phang vào cháu, cháu mới phản kháng. Sau đó đèn đột nhiên tắt ngóm, chờ khi đèn bật lại rồi, cháu mới thấy lưỡi dao toàn máu, mà….. Hải Đằng gục trong vũng máu đó…”

“Thanh tra Megure, nếu thật sự là như vậy, đây là gϊếŧ người giá hoạ rồi”

“Nhưng mà, bác nghe mấy cô bạn dưới lầu kia nói, cháu có động cơ sát nhân?” Thanh tra Megure nhãn thần bén nhọn nhìn Aoko

“Cháu….”

“Hải Đằng động thủ với cậu vì nghĩ cậu được Kaito thích nhất trong đám, sợ không thể thắng nổi, nên mới quyết tâm loại bỏ?” Trung Kỷ Hương lên tiếng

“Sao lại như vậy, người Kaito thích cũng không phải tớ, nếu là tớ thì còn tìm các cậu về làm gì?”

“Nakamori san, dù nói thế nào, cháu vẫn phải về đồn với bác trước đã”

“Chờ một chút.” Kéo tay Aoko, Conan làm vẻ mặt ngây thơ nhìn mấy cô nữ sinh kia, “Thanh tra Megure, nếu nói đến động cơ gϊếŧ người, vậy hai người kia không phải cũng có động cơ sao?”

“Em nói cái gì?”

“Tiểu quỷ, không nên nói bậy.”

“Nếu như các chị không có chút tình ý gì với anh Kaito, sẽ không vì một lời mời mà từ nơi xa như vậy chạy đến, em nghe bác Kuroba nói, các chị đều dọn nhà ra huyện khác rồi”

“Cái này… chúng ta chỉ là muốn thăm bạn cũ mà thôi, chị…”

“Thế nhưng hung thủ rõ ràng là Aoko, hung khí là con dao, mà trên cán dao có vân tay cô ta mà.”

“Nếu như chị là hung thủ, chị chẳng lẽ còn để lại vân tay trên hung khí sao?”

“Như vậy không phải là tự thú luôn sao…” Sơn Mỹ tiếp lời

“Xem ra chị cũng không ngốc, Aoko tuy rằng bị tình nghi, nhưng chị ấy là người thấy nạn nhân cuối cùng, Nếu là hung thủ, chị ấy chỉ cần gϊếŧ Hải Đằng rồi lau khô máu, xoá vân tay, bình thản trở lại phòng với mọi người. Cho dù sao đó vẫn bị tình nghi, nhưng vẫn ít hơn hai phần ba chứ, đúng không?” Conan chậm rãi phân tích, “Vậy là có một kế hoạch gϊếŧ người rồi dùng vân tay giá hoạ”

“Bác ơi, bác là mời chị Aoko đến cùng lượt với bọn họ ạ”

“Đúng, hơn nữa, Aoko cũng không biết trước mấy cô này”

“Thì cũng có thể cô ấy mới vừa sinh sát ý đây, thấy kaito thân mật hơn với Hải Đằng, nên mới…”

“Điều đó đương nhiên cũng có thể, nhưng theo lời khai của Aoko, lúc đó đèn chợt tắt, mà công tắc lại ở ngoài phòng, cũng có thể người nào đó đã muốn dựng lên kế hoạch gϊếŧ Hải Đằng?”

“Nói không chừng đó chỉ là Aoko bịa chuyện, chúng ta chẳng ai nhìn thấy, làm sao tin được?”

“Nếu như không thể tin Aoko, thì cũng không thể tin lời phiến diện của mấy chị được, có ai nhìn thấy tận mắt Aoko đâm chết Hải Đằng không?”

“……”

“Căn cứ vào thông tin lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy nạn nhân, có thể nạn nhân bị gϊếŧ trong khoảng 2 giờ đến 2 giờ rưỡi”

“Vậy trong khoảng thời gian đó, các vị ở đâu, làm gì?”

“Này, Kaito, tiểu trinh thám của cậu… hình như hơi kỳ lạ” Thấy Conan một lòng vì cô mà biện giải, Aoko trong lòng không khỏi cảm động, được một người tin tưởng như vậy, khủng hoảng trong lòng cũng đã dẹp bớt phần nào, thực sự, cô cảm thấy thằng nhóc này sẽ trả lại được trong sạch cho cô, tuy rằng chính cô cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra nữa….Nhưng mà đây chỉ là một thằng nhóc….

“Ê, Kaito!”

“A?”

“Anh làm gì vậy?” Sao lại đơ ra như vậy, “Thanh mai trúc mã của anh đang bị vu oan, anh còn ngây ra đó một chút cũng không lo lắng sao?”

“Có tiểu trinh thám ở đây, còn lo không tìm được chân tướng sao?”

“…….”

“Lúc đó tôi đang đi WC” mẹ Kaito cho lời khai

“Như vậy lúc đi WC, bà có nghe âm thanh gì kỳ lạ không?” Conan đặt câu hỏi, “Có cái gì … dạng như tiếng la hét, hoặc tiếng vật lộn đánh nhau không?”

“Không có tiếng gì cả??” Mẹ Kaito cúi đầu suy nghĩ, “A, đúng rồi, có tiếng bước chân rất nhỏ, một tiếng dài, một tiếng ngắn”

Một tiếng dài, một tiếng ngắn?? Tiếng bước chân??

“À, lúc đó, cháu và Sơn Mỹ ở trong phòng khách, là chỗ này đây, không đi đâu lung tung cả” Trung Kỷ Hương trả lời, “Chúng ta có thể làm chứng cho đối phương, đúng không, Sơn Mỹ ”

“Ừ, nhưng cháu có tới phòng bếp một chút, khoảng chừng 5 phút.”

“Tới phòng bếp?”

“Đúng vậy, cháu tự nhiên thấy đói bụng, mà bác Kuroba cũng nói qua rồi, nếu thấy đói cứ xuống phòng bếp tự nhiên lấy đồ ăn.” Trung Kỷ Hương chỉ vào mấy vỏ trái cây, “Cháu chỉ lấy vài quả ra cùng ăn với Sơn Mỹ thôi.”

“Như vậy là… 5 phút đồng hồ.” Năm phút đồng hồ, không thể kịp, chạy lên lầu, gϊếŧ người, sắp đặt hiện trường, rồi trở xuống vào phòng bếp lấy trái cây, không thể kịp được

“Không cần suy nghĩ, hung thủ chính là Nakamori Aoko rồi, các người xem, chính cô ta cũng không có phủ nhận, chỉ biết nói “không biết xảy ra chuyện gì”, nói không chừng là cổ không cẩn thận, trong bóng tối cái gì cũng không thấy, cho nên mới ngộ sát Hải Đằng”

“Không, bác ấy cũng nói rồi, ở đây các công tắc điện đều xa nhau ngoại trừ một công tắc tổng ở trong hầm thôi, như vậy thì ai đã cúp điện để Aoko torng bóng tối ngộ sát?”

“Nói không chừng, là cô ta khai man, vốn chẳng có mất điện gì”

“Chị Kỷ Hương, không phải chị vừa mới nói là vì mất điện nên ngộ sát sao, bây giờ lại nói vốn chẳng mất điện gì vậy rốt cuộc là thế nào?”

“Chị….” Thằng quỷ đáng ghét này, cứ xen ngang mình mãi

“Aoko, lúc đèn tắt có cảm thấy điều gì quái lạ hay không?”

“Ưm… A, đúng rồi, lúc đèn tắt là Hải Đằng đang vọt tới, trên tay hình như có ánh huỳnh quang của vật gì đó, vừa nhìn thấy đã biến mất rồi, tớ cứ nghĩ đó là dao nên muốn đoạt đi, không ngờ nó chốc sau đã ở trong tay tớ, khi đèn bật lại thì trên dao toàn là máu, mà Hải Đằng….”

Ánh huỳnh quang gì đó? Conan chạy đến bên nạn nhân, quan sát tổng quát trên dưới,nạn nhân tử vong vì một nhát dao chí mạng, trên người cũng không có vật gì phát sáng cả. Lướt mắt xuống cánh tay…a…đây là …

Trong cái đồng hồ đeo tay của nạn nhân tựa hồ có cái gì đó, Conan lấy cây mảnh móc ra thì thấy được….

“Đây là cái gì?” Takagi nãy giờ cứ bu theo Conan mở miệng thắc mắc

“Đây là giấy dán huỳnh quang?”

“Giấy dán huỳnh quang?”

“Đúng, mấy cái này gần trường học hay bán, hơn nữa còn bán được rất nhiều, mà cảm giác trên đây còn dính cái gì nữa…”

“Trung sĩ Takagi, cháu thấy…hình như phái trên miếng này còn dính cái gì nữa” Đường nhìn của Conan hết đảo qua miếng dán lại đảo tới Takagi, rồi dừng lại trên cái bao tay của anh.

Quả nhiên… hung thủ đã sớm có dự tính

Chờ một chút, nếu như vậy, như vậy năm phút đồng hồ là đủ rồi, nếu nói vậy….

“Chú Takagi, phạm nhân vượt ngục kia tên gì ạ”

“Ờ… để xem..là Trung..Trung Mai Hương”

Trung Mai Hương? Takagi quay đầu nhìn Trung Kỷ Hương, cô ta cũng họ Trung… nói vậy… không lẽ “Không thể nào?”

“Chú Takagi, trên thế giới này không có gì là không thể đâu” Conan cúi đầu, nói nhỏ với Takagi, đúng vậy, thế giới này không có tuyệt đối, cũng như cậu, nào có ai tưởng tượng được, cậu và Kaito, kẻ thám tử người đạo chích, rốt cuộc lại hẹn thề yêu nhau suốt một đời…