Trong buổi tối cuối cùng của ngày du săn, chuyện xảy ra đủ làm Tô Sách mở
rộng tầm mắt. Vừa rồi gần như tất cả giống đực—— Thụy Ân Tư là một giống cái nên nhìn qua có chút lỗ hổng—— nộp túi mật lên, tộc trưởng Tát Tháp cùng những đầu lĩnh khác cầm một khúc gỗ lớn chia nhau ra khuấy đều các chậu mật lớn.
Này còn chưa tính, Tô Sách tuy khó hiểu, nhưng
cũng có chút hứng thú quan sát, hẳn đây là một loại nghi thức đi… bất
quá, quá trình kế tiếp của thứ có vẻ là nghi thức này thực sự làm người
ta không thích thú chút nào.
Ít nhất là cậu không thích a.
Hóa ra ngay lúc Tô Sách nghĩ cậu có thể cùng Thản Đồ về nhà thì rất nhiều
giống cái bắt đầu tiến lên, tay cầm ống trúc vây quanh mấy chậu lớn kia.
Tô Sách khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Thản Đồ, hỏi: “Bọn họ.. làm gì vậy?”
Thản Đồ vỗ trán: “A, suýt chút nữa đã quên mất.”
Bởi vì Tô Sách mang thai nên Thản Đồ một lòng chăm sóc cậu, căn bản quên mất phần quan trọng nhất sau khi ngày du săn kết thúc.
Chia sẻ.
Sau khi hoạt động săn bắn của ngày du săn kết thúc, túi mật con mồi đại
biểu cho thành tựu của giống đực sẽ giã nát ra, phân đều chia lại cho
giống đực cùng giống cái tham dự hoạt động này, này có hàm nghĩa là chia sẻ.
Cái gọi là chia sẽ, không chỉ là một ống mật, càng sâu hơn
chính là chia sẽ dũng khí, chia sẻ tài nguyên sinh tồn cùng chứng minh
lòng đoàn kết của các thú nhân—— ít nhất trong mỗi bộ lạc đều tuyên thệ
bất luận hoàn cảnh khó khăn cỡ nào, bọn họ cũng sẽ nỗ lực cùng sống sót.
Nói cách khác, lúc tài nguyên sinh tồn sung túc, mọi người trong bộ lạc sẽ
lấy xương cốt hoặc những vật phẩm khác để tiến hành trao đổi, để đổi
được những thứ mình cần. Nhưng lúc tài nguyên tinh tồn không đủ thì mỗi
gia đình sẽ nộp lên tài sản của gia đình mình, sau đó tộc trưởng sẽ tiến hành phân phối.
Phân phối đều cho tất cả gia đình, đảm bảo bộ lạc được duy trì.
Vì thế, túi mật nhóm giống đực săn được, tộc trưởng sẽ tiến hành phân phó, giống cái sẽ tiến lên nhận… này chính là hình ảnh thu nhỏ của bộ lạc
trong những thời khắc tai họa cùng nạn đói ập tới.
Tô Sách nhìn một chốc, lại nghe Thản Đồ gián đoạn giải thích, đại khái cũng hiểu được.
Chính là, mặc dù Tô Sách tôn trọng quy tắc của bộ lạc, nhưng nó không hề trở ngại tới tâm tình không tốt của cậu.
Không phải vì lí do gì khác… chính là hương vị này thật sự rất gay mũi.
Nhất là cơ thể cậu đang trong thời kì mẫn cảm nhất, đối với hương vị này càng có phản ứng mãnh liệt hơn.
Cậu có chút muốn nôn.
Chính là cậu không thể quên trách nhiệm của mình.
Thản Đồ đã mượn giống cái bên cạnh một ống trúc, cẩn thận che chở Tô Sách đi tới phía trước.
Tô Sách ngừng thở, dùng muôi gỗ trong chậu lớn múc một muỗng hỗn hợp mật.
Sau đó vùi đầu vào lòng Thản Đồ, hít thở thật sâu…
Thật sự… rất gay mũi.
Thản Đồ vội vàng nhận ống trúc trong tay Tô Sách, sờ sờ trán cậu, phát hiện
có chút mồ hôi, liền vội vàng lau đi, có chút lo lắng hỏi han: “A Sách, A Sách, ngươi khó chịu chỗ nào?”
Sắc mặt Tô Sách có chút trắng bệt, lắc đầu: “…không có việc gì.”
Tất cả mọi người đều ở đây, bọn họ thật sự không thích hợp làm ra hành động đặc biệt.
Huống chi, cậu cũng không quen được chiều chuộng như vậy… cậu có thể chịu đựng được.
Kế tiếp, nhóm giống đực phải uống ống mật này, hoàn thành nghi thức.
Thản Đồ đương nhiên cũng làm theo, hơn nữa còn vô cùng trôi chảy—— thực hiển nhiên, y đã làm rất nhiều lần. Dựa theo quy tắc, y phải lưu lại một
chút cho giống cái, cũng chính là bầu bạn A Sách của y.
Lúc bình
thường, giống đực căn cứ theo chân lý bảo hộ giống cái nên thường để
giống cái ăn trước, bất quá tới thời kì tai họa, bảo vệ ấu tể mới quan
trọng nhất, thức ăn sẽ cung cấp cho ấu tể trước… Rồi sau đó một phần lớn sẽ dành cho giống đực, vì để giống đực có đủ thể lực ra ngoài chém gϊếŧ cùng săn bắt vật tư, giống cái chỉ có thể chiếm một phần nhỏ đủ để bảo
trụ tánh mạng… Thậm chí nếu thật sự thiếu thốn sẽ bị từ bỏ.
Này
cũng là quy tắc tàn khốc của tự nhiên, trong thời điểm sinh tồn khó khăn phải ưu tiên bảo trụ sức chiến đầu cùng hậu đại—— sinh sản mầm móng, mà lúc vật tư sung túc sẽ ưu tiên bảo vệ giống cái có khả năng sinh hậu
đại, làm bộ lạc càng thêm lớn mạnh.
Loại an bài này, tất cả thành viên trong bộ lạc đều không có gì bất mãn.
Tô Sách cũng không ngoại lệ.
Nhưng vấn đề quan trọng nhất bây giờ là, Tô Sách cũng phải uống mật.
Cậu cũng là một thành viên của bộ lạc… không phải sao?
Nhưng mùi hương tanh tưởi khó ngửi cùng màu sắc kia đều làm người ta ghê tởm, Tô Sách từ khi tiến vào nơi này vẫn luôn thích ứng rất tốt với văn minh nơi này rốt cuộc cũng có chút biến sắc.
Thứ này… sạch sẽ sao…
Thản Đồ đã có chút hiểu biết Tô Sách, hiện tại nhìn thấy cậu khẽ nhíu mày
nhìn chằm chằm ống trúc trong tay mình, tự nhiên lập tức hiểu được.
Nếu không phải bắt buộc thì y cũng không muốn miễn cưỡng A Sách, bất quá hiện tại rất nhiều người đang nhìn, A Sách phải…
Thản Đồ cũng hiểu, chờ Tô Sách chuẩn bị tâm lý xong sẽ uống. Chính là y luyến tiếc nhìn bộ dáng khó xử như vậy của A Sách.
Vì thế y đành phải giúp một tay.
Thản Đồ giơ ống trúc lên, uống ngụm mật còn lại vào miệng, sau đó nâng mặt
Tô Sách, từng chút uy vào. Sau đó đầu lưỡi y quấn lấy đầu lưỡi Tô Sách
kéo tới bên miệng mình mà liếʍ mυ'ŧ, làm Tô Sách an ổn nuốt mật xuống…
sau đó giúp cậu liếʍ đi hương vị đắng chát trong miệng.
Này cũng không phải nụ hôn quyến luyến nhất, nên nói là một hương vị như nước cùng sữa hòa tan.
Tô Sách nhắm mắt lại, cảm nhận được vị đắng chát dần dần thay thế bởi
hương vị quen thuộc riêng biệt của Thản Đồ, chút ghê tởm, khó chịu trước đó cũng toàn bộ tiêu tan…
Thản Đồ quả nhiên rất hiểu cậu.
Chỉ qua thời gian mấy tháng, Thản Đồ đã có thể thông qua vẻ mặt cùng thói
quen hành vi mà phỏng đoán được suy nghĩ của cậu… Thản Đồ không phải
loại giống đực thông minh tuyệt đỉnh, tình thương tuyệt cao. Tô Sách
biết, Thản Đồ có thể đạt tới mức thấu hiểu mình như vậy chính vì ánh mắt y cho tới giờ chưa từng rời khỏi mình.
Vì thế, Tô Sách mới có thể nhanh chóng vứt bỏ hoảng sợ tư tưởng đàn ông mang thai của một nhân loại địa cầu.
Không chỉ vì thích ứng sinh tồn, càng nhiều hơn là vì Thản Đồ.
Người cao lớn ngốc nghếch này lại cho cậu hưởng thụ ấm áp chưa từng có.
Làm sinh mệnh ‘luôn mất đi’ cùng ‘không có được’ của Tô Sách không ngừng
luân chuyển, rất nhiều chuyện làm cậu quý trọng vô cùng.
Gia đình của cậu cùng Thản Đồ… còn có đứa nhỏ của bọn họ.
Ngày du săn qua đi, hỏa vũ lễ cũng không sai biệt lắm đã hoàn thành, những
người dẫn đầu mang theo thành viên rời đi, đáng ăn mừng là tuy bọn họ
biểu hiện phi thường không tồi, nhưng giống cái chưa kết hôn của bộ lạc
Thái Cách lại vì sự tồn tại của Thụy ân Tư mà không bị bất cứ giống đực
nào dụ dỗ đi… Này đối với tất cả giống đực của bộ lạc Thái Cách mà nói
chính là chuyện duy nhất làm bọn họ không hận tới nghiến răng. Mà Thụy
Ân Tư thành công truy đuổi được Tạp Mạch Nhĩ cũng làm bọn họ vừa yêu lại vừa hận.
Yêu là vì Thụy ân Tư trên cơ bản đã thuộc nhóm đã kết
hôn, hận chính là… Thụy Ân Tư có sức quyến rũ đánh bại tất cả giống đực
từ nay về sau sẽ định cư ở bộ lạc Thái Cách——
Thật sự là cảm giác phức tạp rất khó hình dung a…
Đương nhiên, Thụy Ân Tư còn phải trở về bộ lạc Mã Nhã một chuyến, hắn là dũng sĩ nổi danh trong bộ lạc, có một số việc phải dặn dò cùng kết thúc, sau đó mới có thể trở lại bộ lạc Thái Cách, kết hôn với Tạp Mạch Nhĩ.
Vì thế, lúc từ biệt trừ bỏ phần đông giống cái hai mắt đẫm lệ phất tay tạm biệt, Thụy Ân Tư phải lưu luyến chia tay cùng Tạp Mạch Nhĩ, hận không
thể không rời đi. Mà Tạp Mạch Nhĩ vẫn mang theo nụ cười ôn nhu, đáp ứng
yêu cầu ‘từ bây giờ trừ bỏ chữa bệnh, tuyệt đối sẽ không cùng bất cứ
giống đực, thậm chí là giống cái nào có trao đổi thân mật’ của Thụy Ân
Tư…
Tiễn nhóm khách nhân rời đi, bộ lạc Thái Cách lại khôi phục bình tĩnh.
Mà Tô Sách, trong những ngày kế tiếp, cơ thể cũng dần dần xảy ra rất nhiều biến hóa…
Ba mươi ngày đầu, Tô Sách cơ hồ không thể ăn gì, mặc kệ là chay hay mặn,
nhạt hay mỡ, chỉ cần vừa ngửi tới thì ngay lập tức ói ra. Thản Đồ gấp
tới độ xoay mòng, tìm Tạp Mạch Nhĩ lấy rất nhiều thảo dược cũng không có tác dụng gì, sau đó đành phải hái chút hoa quả cho Tô Sách mới làm cậu
miễn cưỡng ăn được một ít. Nhưng mặc dù vậy, Tô Sách vẫn có thể dùng mắt thường thấy được tốc độ gầy yếu của cậu, khẩu vị cũng trở nên rất kì
quái, chỉ có thể nuốt những loại hoa quả ngọt tới phát nán, chỉ cần hơi
chua một chút cũng không chịu được…
Sống như vậy một đoạn thời
gian, vào tháng thứ hai, phản ứng của Tô Sách dần dần trở nên tốt hơn,
nhưng ăn uống đột nhiên tăng vọt, cơ hồ mỗi ngày đều phải ăn rất nhiều.
Thản Đồ vội tới bứt tóc, chạy tới chạy lui tìm kiếm những giống cái từng sinh ấu tể hỏi xem phải làm món nào Tô Sách mới ăn ngon, làm giống cái
trong bộ lạc thấy y đều trêu ghẹo, ngay cả giống đực cũng thích chọc y,
mỗi lần đi săn, vừa thấy mặt câu nói đầu tiên sẽ là ‘Thản Đồ, hôm nay
ngươi làm món gì cho A Sách nhà ngươi ăn a’.
Vào tháng thứ ba,
bụng Tô Sách giống như được bơm hơi mà phồng lên. Thản Đồ bị dọa tới
trợn mắt há hốc mồm, đối với Tô Sách lại càng cẩn thận hơn, vây quanh
bên cạnh mà không dám đυ.ng vào cậu. Cùng lúc đó, lượng cơm của Tô Sách
lại khôi phục bình thường, chính là khẩu vị lại phát sinh biến hóa. Cậu
bắt đầu thích ăn các loại trái cây cực chua, chính là cái loại chỉ cần
một miếng nhỏ như ngón tay út cũng đủ làm các thú nhân chua tới mức nhăn nhó mặt mày… Nhưng lúc Tô Sách ăn thì sắc mặt hồng hào, hơi thở quanh
người đều trở nên vui sướиɠ.
Cứ vậy đến ba tháng sau, Thản Đồ bận tới tối tăm mặt mũi, đối với Tô Sách… cùng bụng cậu cứ cười ngâu ngô
làm người ta thật sự không thể chịu đựng được…
Thời gian tôi qua thật nhanh, vào một buổi sáng ấm áp, Tô Sách được Thản Đồ ôm ra ngoài phơi nắng.
Cậu ngồi trên chiếc ghế dựa rất lớn phủ đầy da thú mềm mại mà Thản Đồ đặc
biệt làm ra, trên đùi đắp một tấm thảm mềm mại. Tô Sách đặt một tay lên
bụng, đầu hơi nghiêng qua một bên, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sắc trời tốt lắm, gió nhẹ thoang thoảng làm người ta cảm thấy ấm áp, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo tới…
Nhưng ngay lúc này có một âm thanh quen thuộc có chút chần chờ truyền tới.
“A Sách… là A Sách sao? !”
Âm thanh này gợi lên kí ức chôn dấu sâu trong lòng Tô Sách, làm cậu run bắn cả người, mở mắt.