Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 31: Thực nhân điêu

…thực nhân điêu! Đó là thực nhân điêu!

Kim sắc trong mắt Thản Đồ tăng vọt, dã tính trong cơ thể trong nháy mắt

toàn bộ bộc phát, dùng tốc độ trước nay chưa từng có vọt tới trên cây,

táp một phát lên con thực nhân điêu rình rậm bên phải sau lưng Tô Sách,

rứt ra một khối thịt lớn cùng một nhúm lông chim.

Tô Sách kinh hãi đổ một thân mồ hôi lạnh.

Cậu hoàn toàn không cảm giác được phía sau có thứ gì đó, mặc dù có tiếng

gió vang bên tai nhưng cậu chỉ nghĩ là tiếng lá cây bay theo cơn gió,

thật không ngờ thế nhưng lại có thứ gì đó bay tới!

Nếu không phải Thản Đồ rất nhanh đã săn được con liệp xỉ dương kia, cậu chỉ sợ đã trở

thành thức ăn vào miệng con ác điểu này… Quả nhiên cậu vẫn còn thiếu sự

phòng bị cần thiết cho cuộc sống ở đây.

Tô Sách nhìn về phía một sư một điêu đang cấu xé bên kia, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảng màu đỏ.

Cậu nghĩ tới mà sợ, cơ hồ không dám động đậy.

Đương nhiên hiện tại cậu đã biết tử vong ở sát bên cạnh là cảm giác gì, cho

dù bị dọa tới kinh hoảng nhưng cậu vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, bắt

đầu chú ý hoàn cảnh xung quanh.

Thản Đồ sát ý nồng đậm, y suýt

chút nữa… suýt chút nữa đã vì thực nhân điểu chết tiệc này mà mất đi bầu bạn yêu thương mới tân hôn! Y hiện giờ giống như bị dã thú nhập thân,

vô luận thứ gì cũng không ngăn cản được quyết tâm muốn gϊếŧ chết thực

nhân điêu trước mắt!

Thực nhân điêu, bá chủ bầu trời. Đôi cánh

của chúng dài chừng hai thước, tuy thoạt nhìn nhỏ xinh hơn sư tử hoàng

kim, nhưng thực tế lúc nó mở rộng đôi cánh, thoạt nhìn hệt như một bức

màn sân khấu đang kéo lên.

Thản Đồ kinh hoảng như vậy là có

nguyên nhân. Vuốt của loại thực nhân điêu này có sức mạnh rất lớn, chúng nó có thể không chút cố sức tha ấu tể thú nhân, thậm chí là giống cái

bay lên bầu trời, mà nơi này lại cực hiếm thú nhân biết bay, những thú

nhân giống đực khác thì không có cách nào bay được, nếu Tô Sách thật sự

bị nó quơ được, cho dù Thản Đồ có lợi hại cỡ nào cũng không thể cứu cậu

kịp lúc.

Hơn nữa tập tính của thực nhân điêu rất quỷ dị.

Nếu nó đem người quơ được tới hang ổ ăn thịt thì còn may, Thản Đồ có thể

không ngừng bám sát, trong khi nó chưa đáp xuống đất ăn thịt có thể nghĩ biện pháp cứu người, cho dù thiếu chút thịt nhưng tốt xấu gì cũng giữ

được tính mạng… Chính là thực nhân điêu rất thích ăn não thú nhân, phút

đầu tiên về tới hang ổ, nó sẽ phá nứt đầu con mồi, hút khô thứ bên

trong, còn có thể móc mắt con mồi ăn luôn—— này đối với nó chính là món

mĩ vị nhất.

Tô Sách hiện giờ vẫn chưa biết chuyện này, mà cũng may là chưa biết.

Cho dù là người bình tĩnh thế nào, lúc biết mình suýt chút nữa đã bị hút khô cả não thì chắc chắn sẽ bị ghê tởm đi.

Thản Đồ cùng thực nhân điêu quấn lấy nhau, cái mỏ chim của nó thực cứng rắn, giống như một cái móc sắc—— này có lẽ để thuận tiện cho việc hưởng dụng bữa ăn yêu thích đi?

Mặc kệ thế nào, Thản Đồ sẽ không bỏ qua cho nó.

Thực nhân điêu ăn trộm gà còn mất luôn nắm gạo, nhờ đám lá cây rậm rạp che

chắn nên nó đã bay trên không trung đi theo bọn họ một hồi. Thật vất vả

đợi đến lúc giống đực xuống đi săn, liền nhắm ngay cơ hội lao nhanh

xuống—— chính là nó thật không ngờ, giống đực này cư nhiên lợi hại như

vậy, trong phút chốc đã thu phục liệp xỉ dương, còn nhanh chóng quay

ngược trở lại.

Chờ đến lúc nó muốn buông tha cơ hội này thì đã

chậm, giống đực hung mãnh kia đã cắn bị thương phần cánh của nó. Lần này nó buộc phải chiến đấu với giống đực… để bảo trụ tánh mạng. Lúc bị

thương nó đã bị kinh hoảng một trận.

Thực nhân điêu vỗ cánh, hung hăng lao vào sư tử hoàng kim, cơn gió cực mạnh ập tới quả thật giống

như một lưỡi dao kim loại sắc bén quất tới, chính là sư tử thật nhanh

nhẹn né tránh, thậm chí còn dùng móng vuốt xé rách nó—— nhất thời lông

chim cùng máu thịt văng tung tóe, nhìn thấy ghê người.

Tô Sách nắm chặt thân cây, một cử động cũng không dám—— may mắn trước đó Thản Đồ đã đập thực nhân điêu rớt xuống đất.

Có thể nhận ra, tuy Thản Đồ thật sự phẫn nộ, khí thế cũng toát ra vô cùng

khủng khϊếp, nhưng lúc công kích cũng không phải không hề có bố cục, đầu tiên y phá hủy cánh thực nhân điêu, làm nó không còn dễ dàng bay vυ't

lên bầu trời, sau đó từng chút xé rách đôi cánh cùng da thịt, cuối cùng

lúc nó gần cạn kiệt sức lực thì tát cho nó một vuốt, một ngụm cắn rớt

đầu nó!

Rốt cuộc cũng gϊếŧ chết nó.

Thản Đồ vung đầu, quăng đầu chim ra thật xa, sau đó từng bước chậm rãi đi tới chỗ Tô Sách.

Y ngẩng đầu, hướng về phía Tô Sách đang ở trên cây mà rống vài tiếng.

Này rõ ràng là tiếng gầm của sư tử nhưng Tô Sách lại cảm thấy mình dường như có thể nghe hiểu.

Cậu nhìn đại gia hỏa ở bên dưới đang khẩn trương nhìn mình, thả tay nhảy xuống dưới.

Sư tử cũng nhảy theo, dùng tốc độ cực nhanh đón được cậu, Tô Sách đúng lúc túm lấy tông mao sư tử, cọ cọ trên lưng y.

Nhiệt độ cơ thể ấp áp chính là sự an ủi lớn nhất cho người vừa tìm ra đường sống trong chỗ chết.

Sư tử tựa hồ cũng biết Tô Sách bị hoảng sợ, y kéo Tô Sách xuống, dùng đầu lưỡng từng chút liếʍ tay và lưng cậu.

Vừa mới trải qua một trận chiến, đầu lưỡi sư tử có mùi máu tươi rất nồng,

bất quá Tô Sách cũng không ghét bỏ, ngược lại còn nhích tới, vòng tay ôm cổ y.

Một người một sư im lặng vuốt ve an ủi nhau một hồi.

Sư tử hoàng kim dùng đầu mình củng củng Tô Sách nhích tới một chút, Tô

Sách hiểu ý bước ra xa một chút, sư tử há to miệng, Tô Sách nghiêng đầu

ngẫm lại, sau đó đưa tay bịt kín lổ tai.

Ngay sau đó, chính là

một tiếng rống to lan truyền xa tới mấy ngàn thước, tiếng vang cuồn cuộn lan truyền trong núi rừng, tuyên bố sự tồn tại của vua rừng rậm——

Con mồi hôm nay đã đủ rồi, y không cần tiếp tục thu liễm hơi thở, vì sự an

toàn của y cùng bầu bạn, phải nói cho đám mãnh thú trong rừng biết, nếu

dám xâm phạm sẽ nhận lấy cơn phẫn nộ của sư tử hoàng kim!

Chờ tiếng rồng dài kết thúc, phụ cận an tĩnh tới mức quỷ dị.

Sư tử hoàng kim trong ánh mắt Tô Sách biến thành nam nhân cao lớn, y quẹt

miệng, quan tâm chạy tới nhìn bầu bạn của mình: “A Sách, A Sách, thực

xin lỗi, ngươi có bị thương không?” Sau đó chính là một màn lăn qua lăn

lại kiểm tra, thẳng đến khi chắc chắn ngay cả một chút trầy da cũng

không có mới giống như trút được gánh nặng mà thở dài, trên mặt vẫn còn

chút ủy khuất, miệng không ngừng giải thích: “A Sách, thực xin lỗi…”

Tô Sách có điểm buồn cười, vỗ vỗ đầu y: “Thản Đồ, ta đâu có tức giận.”

Ngừng một chút: “Lại nói tới thì chính là do ta không chịu cảnh giác, là ta làm phiền ngươi mới đúng.” Sau đó lại mỉm cười một chút: “Ta phải

cám ơn ngươi cứu mạng a.”

Ý cậu chỉ là muốn đùa một chút mà

thôi—— cậu biết cá tính mình rất nghiêm nghị, nhưng cũng không muốn để

Thản Đồ tiếp tục suy sụp như vậy.

Kết quả mặt mày Thản Đồ lại

càng nhăn nhó hơn nữa: “A Sách, bảo vệ ngươi là chuyện ta phải làm, dọa

đến ngươi rõ ràng là ta không đúng, sao ngươi lại nói cám ơn với ta…”

…Không, tình cảm bảo vệ là đến từ song phương.

Bất quá nếu Thản Đồ cảm thấy không quan trọng cũng không có biện pháp hiểu

được ý của cậu, cậu cũng không nhất định phải làm rõ vấn đề này. Tô Sách thầm nghĩ, ta tự biết là đủ rồi.

Làm bầu bạn, tuy không cần so đo nhiều, nhưng không để xem sự nỗ lực của đối phương là đương nhiên.

Cho dù Thản Đồ không nói, Tô Sách cũng có thể nhìn ra vừa nãy Thản Đồ cùng

thực nhân điêu kia chiến đấu có bao nhiêu nguy hiểm, loại tình cảm cảm

kích trong lòng cậu không chỉ là vì ai đó cứu giúp mình, càng nhiều hơn

chính là sự cảm động khi bầu bạn không chút do dự nguyện ý hiến dâng

sinh mạng cho mình,

Chưa có người nào coi trọng, quý trọng, bảo

vệ cậu như vậy… cũng không phải vì nam nhân mà không cần thứ này, cậu đã cô độc rất nhiều năm mới gặp được Thản Đồ, một người luôn toàn tâm toàn ý vì mình.

Thản Đồ không nghe thấy Tô Sách trả lời, nhưng y cũng không tiếp tục truy hỏi. Bởi vì y thấy được ánh mắt nhu hòa của Tô

Sách, còn có cậu vẫn an toàn đứng ở nơi này, bầu không khí như vậy làm

những lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, y không biết vì sao lại có

cảm giác như vậy, nhưng, nó thực thoải mái… một loại thoải mái hoàn toàn bất đồng tối qua.

Tô sách đi qua, chủ động kéo tay Thản Đồ: “Bây giờ theo giúp ta hái chút rau dại cùng thực vật làm đồ gia vị đi.”

Thản Đồ ngây ngốc gật đầu, có chút luyến tiếc nhìn tay Tô Sách, nhưng vẫn

nhẹ nhàng buông ta, trước tiên thu thập thực nhân điêu cùng liệp xỉ

dương, khiêng lên trên lưng, sau đó lại đi qua vươn tay với Tô Sách: “A

Sách…”

Tô Sách đưa tay mình qua: “Ân.”

Sau đó hành trình

bình thản hơn rất nhiều, Tô Sách lấy da thú trong nhà theo đeo trên

lưng, ở trong đó chứa rau dại tươi mới cùng những chiếc nấm to mọng, cậu chuẩn bị hầm một nồi canh, nếu có thể thì xào thêm chút rau đi… Cứ hầm

thịt hầm thịt hầm thịt hoài ăn cũng ngán.

Có rất nhiều đồ gia

vị—— tỷ như loại có vị cay như tiêu kia, trên núi có cả một mảng lớn,

hơn nữa phỏng chừng vì hương vị đặc biệt của nó nên cũng có rất ít dã

thú tới đây, vì thế cứ liên tục sinh sôi nảy nở, hình dáng cũng không

khác cây ớt với tiêu ở địa cầu lắm. Càng đáng giá kinh hỉ hơn chính là

cậu phát hiện hạt tiêu kia giồng hệt hạt tiêu ở địa cầu.

Vì thế thẳng đến khi trở về, Tô Sách đã hái được một mớ lớn.

Bữa ‘hẹn hò’ hôm nay có chút mạo hiểm, bất quá nó làm cậu có thêm nhiều cái nhìn mới, còn nhận thức được rất nhiều thứ… rất thú vị.