Edit: Quả Chanh Nhỏ
Cô gái có đôi má ửng hồng, đôi môi quyến rũ. . .
Thật quá mức mê người.
Hít một hơi thật sâu, đè xuống rung động trong lòng..
Đặt lên môi cô một nụ hôn, Đường Mặc Trầm âu yếm vuốt ve khuôn mặt cô gái nhỏ, giúp cô cởϊ qυầи áo.
"Trước khi vết thương lành lại, anh sẽ không động đến. Nằm xuống đi, anh đi tắm rửa."
Anh quay người đi vào phòng tắm, Bùi Vân Khinh lười biếng đứng lên, đổi một bộ đồ ngủ tiến vào chăn mỏng.
Không đi ngủ, mà là thuận tay cầm qua album ảnh, liếc nhìn ảnh chụp cũ bên trong.
Một lúc sau.
Đường Mặc Trầm từ trong phòng tắm trở ra, nằm ở bên cạnh cô, rất tự nhiên vươn cánh tay dài kéo cô vào lòng, cung tiện tay cầm lấy cuốn album ảnh trong tay cô.
"Người ở trước mặt em, không cần nhìn ảnh chụp."
Cô cười khúc khích, quay lại nhìn mặt anh.
Đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ lông mày của anh. . .Cảm thấy đầu ngón tay lướt trên da thịt, Đường Mặc Trầm giơ bàn tay to bắt lấy tay cô.
"Đi ngủ!"
Ôm người trong lòng, đã là kɧıêυ ҡɧí©ɧ không nhỏ.
Vào lúc này, anh không thể chịu được trêu chọc như thế này của cô.
Bùi Vân Khinh thu tay lại, nhắm mắt lại.
Tính toán một chút, ngày mai đi gặp Vương An để từ chức, còn chuyện trường học, luyện tập bắn tên. . .
Thời gian trôi qua, cô lại vẫn chưa buồn ngủ.
Mở mắt ra, không nhìn thấy khuôn mặt người phía trước, lại cảm nhận được rõ ràng l*иg ngực của anh, vô cùng ấm áp. . . Hơi thở của anh ấy nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Khi còn nhỏ, cô luôn mơ ước một ngày có thể ôm anh mà ngủ.
Mong ước ấp ủ bao năm, cuối cùng cũng thành hiện thực.
Cô không nhịn được giơ tay phải lên, vươn cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, ngẩng mặt lên, trong bóng tối, nhẹ nhàng hôn lên cổ anh.
"Chú nhỏ, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon."
Thanh âm của nam nhân đột nhiên vang lên.
Bùi Vân Khinh kinh ngạc.
"Chú nhỏ, em. . . Em không phải cố ý đánh thức anh!"
“Em không có.” Giọng nói của Đường Mặc Trầm, không có một chút cảm giác hỗn loạn, nghe được là vô cùng tỉnh táo, “Anh chỉ là không ngủ được.”
Cứ nghĩ cô vẫn là cô thế nhưng lại không phải là cô.
Chỉ cần nghĩ đến việc phải xa cô mười năm, trong lòng anh lại có một loại cảm xúc khó tả.
Bề ngoài không có một gợn sóng nhưng trong lòng sớm đã sông cuộn biển gầm.
Nếu cô không được tái sinh lần nữa, họ sẽ hoàn toàn bỏ lỡ nhau?
Khi nghĩ đến giả thiết này, ngực anh lại vô cùng rầu rĩ và đau khổ.
Bên tai Bùi Vân Khinh trầm giọng nói.
"Em có thể trở lại thật hạnh phúc!"
Đường Mặc Trầm trong bóng đêm nhỏ giọng nói
"Anh cũng vậy!"
Bùi Vân Khinh hít sâu một hơi, "Về sau không được tiếp tục đuổi em đi nữa!"
"Tuyệt đối không!"
"Chú nhỏ, ôm em!"
Anh dang tay ôm cô vào lòng.
"Chặt một chút!"
Đường Mặc Trầm Siết chặt cánh tay.
"Thêm một chút!"
Cánh tay của anh lại siết chặt.
Người cô bị anh xiết chặt, nhưng lại không muốn giãy dụa.
Đau đớn mới khiến cho người ta cảm thấy chân thực, mới có thể chứng minh hết thảy trước mắt không phải huyễn cảnh, cũng không phải mộng cảnh!
Giơ ngón tay lên, trong bóng tối mà nhẹ sờ mặt anh, rồi đem tay ôm chặt lấy anh - giống như trong các giấc mơ của cô.
Cảm nhận được đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của mình, lưng Đường Mặc Trầm cảm thấy tê dại, hô hấp dồn dập.
Đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang quạt gió châm lửa của cô, anh nhẹ nhàng kéo cánh tay cô ra.
"Đừng nhúc nhích!"
Nghe thấy giọng điệu kỳ lạ của anh, Bùi Vân Khinh chống tay lên, phát hiện đôi môi anh chìm trong bóng tối, tay liền trượt theo l*иg ngực anh, luồn vào trong áo choàng tắm.
Thân thể Đường Mặc Trầm cứng đờ, bất động hai giây.
Sau đó, anh nâng cánh tay lên, đỡ gáy cô dùng sức hôn xuống.