Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 336: Đầu Hàng

Edit: Quả Chanh Nhỏ

Bùi Vân Khinh đang chơi lớn ở dưới lầu, lại nghe thấy thanh âm của Đường Mặc Trầm từ trên ban công vọng xuống.

"Đi lên lầu!"

Cô cầm theo cung tên quay trở lại phòng ngủ chính, vẫn không ngớt lời khen.

"Cây cung này cảm giác thật tuyệt vời, trọng lượng cũng rất nhẹ. so với tên trong trường tiễn quả thật tốt hơn rất nhiều!"

Cung đầy đủ carbon, mũi tên bằng nhôm carbon. . .

Tất cả các vật liệu đều là hàng đầu trong ngành, tất nhiên là dễ sử dụng.

Đường Mặc Trầm bình tĩnh cầm lấy cây cung trong tay, đưa cho cô tấm thẻ có ghi tên và số điện thoại.

"Huấn luyện viên, anh đã liên lạc giúp em rồi rồi. Đây là số điện thoại của bên kia. Em khi nào rảnh có thể gọi điện thoại qua."

Bùi Vân Khinh cầm lấy tấm thẻ, nhìn cái tên phía trên, trợn tròn mắt.

Lý Tùng Lan?

"Quán quân Olympic Lý Tùng Lan?"

"Cậu ta hiện tại là huấn luyện viên đội tuyển quốc gia, em có thể trực tiếp đến trung tâm huấn luyện của đội tuyển quốc gia. . ."

Đường Mặc Trầm chưa kịp nói xong, Bùi Vân Khinh đã vọt tới, phấn khích ôm lấy cổ anh.

"Chú nhỏ, em yêu anh chết mất, Lý Tùng Lan là thần tượng của em. Lúc còn học tiểu học em rất hâm mộ anh ấy!"

Vốn dĩ cho rằng anh sẽ giúp cô tìm một huấn luyện viên, nhưng không ngờ lại tìm cho cô một nhà quán quân Olympic, kết quả này nằm ngoài dự đoán của Bùi Vân Khinh.

Còn nhớ hồi thời học tiểu học, cô đã xem cuộc thi của Lý Tùng Lan, lần đó, anh bắn ba cái đều chênh lệch với đối thủ, đến mũi tên gần cuối thì san bằng điểm số, cuối cùng cái mũi tên cuối cùng phản siêu.

Đối với với đứa trẻ nhỏ như cô hồi đó mà nói, một nhân vật như vậy có thể được gọi là anh hùng.Nhấc cánh tay của cô lên, Đường Mặc Trầm thấp giọng hỏi

"Cái gì?"

"Lý Tùng Lan là thần tượng của em!"

"Nửa câu trước."

"Em yêu. . ." Nói được một nửa, cô đột nhiên dừng lại, liếc mắt một cái liền ngẩng đầu đối diện với anh, "Chú nhỏ, anh thực sự không nghe rõ?"

"Không."

Cô ấy nghiêng đầu, cười xấu xa.

"Thế bỏ đi!"

"Nói lại lần nữa."

"Lời hay sẽ không nói lại!"

Đặt cây cung trong tay xuống bàn, cùng anh bước đến giường, cúi xuống đặt cô nằm thẳng trên giường.

"Em chắc chắn?"

"Vô cùng chắc chắn!"

Bùi Vân Khinh không tỏ ra một chút yếu thế.

Cô không tin!

Hiện tại cô trên người bị thương, anh sẽ mặc kệ mà khi dễ cô?

Đường Mặc Trầm cúi người đến gần trước mắt cô.

Hai mắt đối diện nhau, nụ cười xấu xa dần dần biến mất chuyển thành có chút khẩn trương.

"Chú nhỏ?!"

Nâng lòng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, đôi môi của người đàn ông đã rơi xuống, bao phủ lấy môi cô.

Nhẹ nhàng cọ cọ khóe môi cô, tiếp tục nụ hôn. . .

Nụ hôn rất chậm, rất chân thành, rất giống như thưởng thức một con cá ngon, rất từ từ.

Lúc cô nghĩ anh sẽ tiến sâu hơn, anh liền buông môi cô ra.

Hôn nhẹ lên cằm cô ấy, sau đó cúi đầu, vùi mặt vào ngực cô ấy.

. . .

Nụ hôn anh, có chút dịu dàng hiếm thấy, đem đối phương trầm luân trong đó.

Từng chút một, thắp sáng cho cô ấy.

"Chú nhỏ --"

Hô hấp của cô trở nên nặng nề, khẽ gọi anh, vươn tay muốn chạm vào anh, nhưng anh lại bắt lấy cổ tay cô, ấn vào bên hông.

Anh vẫn không vội vàng, giống như tướng quân đã nắm chắc phần thắng, thao túng cảm xúc của cô.

Tránh, không chỗ tránh.

Giấu , không chỗ giấu.

. . .

Cô không đủ kiên nhân, chủ động đầu hàng.

"Chú nhỏ, em sai. . . Em sai rồi. . . Chú nhỏ"

Ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt của cô, Đường Mặc Trầm cắn chặt môi.

"Không cho phép thần tượng nam nhân khác!"

Thần tượng hooid tiểu học, anh cũng ăn dấm?

Bùi Vân Khinh cười thầm trong lòng, nhưng không dám kích động nữa.

"Không thần tượng. . . Ngoại trừ chú nhỏ, ai em cũng không thần tượng!"

Thở hổn hển, nhuận nhuận môi, cô nhẹ nhàng nói.

"Chú ơi, hôm nay tha cho em, được không?"