Edit: Quả Chanh Nhỏ
Đường Mặc Trầm khóe mắt hơi cong lên.
Sống đến mấy lần, cũng đều là tiểu vương nịnh nọt
"Qua đây!"
Bất đắc dĩ, cô phải đứng dậy, đi về phía anh hai bước lại dừng lại.
"Chúng ta đầu tiên nói rõ, không được phép đánh mông em, em là người lớn!"
"Đến đây!"
Bùi Vân Khinh bước tới, anh vươn tay nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào lòng.
Vươn đũa ra, gắp miếng thịt thơm ngon nhất dưới mang cá, đưa lên miệng cô.
Bùi Vân Khinh liếc nhìn miếng cá trên đũa.
"Làm gì?!"
Anh đưa đôi đũa hướng miệng cô mà nói
"Cái này gọi là thịt trăng non*, chính là phần ngon nhất của cá, về sau anh đều nhường cho em!"* Mình cũng không biết nó là gì nữa đâu cụ google dịch bảo vậy á (!_!)
Một câu này, làm Bùi Vân Khinh thực xúc động.
Đường Mặc Trầm đối với đồ ăn chưa bao giờ kén chọn, chỉ có duy nhất một điều đặc biệt chính là anh rất thích ăn cá.
Lúc ăn cá, anh sẽ đem mình cá cắt chỉnh hoàn hảo, sau khi ăn xong xương cá đều xếp lại nguyên vẹn khiến Bùi Vân Khinh lần nào cũng phải kinh ngạc.
Vốn dĩ cô muốn trêu chọc anh, nhưng không ngờ anh không chỉ coi trọng chuyện này mà còn cho cô ăn phần ngon nhất.
Nhìn miếng thịt trăng non tinh tế trên đôi đũa trước mặt, Bùi Vân Khinh hơi hé miệng ra.
Đường Mặc Trầm đưa đũa qua, đem thịt đưa vào trong miệng cô.
Cô há miệng nhận lấy, nhai kỹ, cánh tay liền đưa qua vòng lên cổ anh.
Cô cũng biết một chuyện liên quan đến thịt trăng non
Trước khi cha cô mất, ông về nhà sẽ xuống bếp làm cá, hai miếng thịt trăng non ngon nhất luôn là mẹ một miếng, cô một miếng.
Nếu như cha không có mà trong nhà làm cá, hai miếng cá kia tất nhiên đều cho cô..
Khi cô mới lớn, đọc cũng không ít sách truyện về tình yêu nhưng cô không hiểu hỏi mẹ mình tình yêu đích thực là gì.
"Nếu một người sẵn sàng cho con thứ mà anh ta yêu quý nhất, thì đó chính là tình yêu!"
Khi đó, cô còn nhỏ, không hiểu những thứ này.
Bây giờ nhai miếng cá nhỏ này, cô cuối cùng cũng hiểu.
Hiểu tại sao mẹ sẽ vì bố, sẵn sàng từ bỏ cuộc sống đại tiểu thư ở Long Thành đến một thị trấn nhỏ làm một người vợ bình thường.
Cô vẫn còn nhớ rõ có một lần, lúc đấy cô mới học tiểu học, một ngàu trước Tết, cha cô đã ra thành phố để mua đồ sắm Tết.
Tối hôm đó, đến hơn ba giờ cha mới về.
Sủi cảo đều đã lạnh cha mới về, khiến mẹ sốt ruột mà chạy từ trên lầu xuống.
Vừa bước vào cửa cha đã từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn quàng cổ, quàng lên cho mẹ, đến nửa đêm, cô buồn đi vệ sinh, lại nghe được me thút tha thút thít mắng ba ngốc.
Về sau, cô mới biết rằng cha cô đã tiêu hết tiền để mua chiếc khăn quàng cổ đó, ngay cả tiền xe cũng đều không có, mười mấy cây số kia cũng là trực tiếp chạy về nhà, mới có thể muộn như vậy.
Mẹ luôn coi chiếc khăn đó là như bảo vật, lúc hấp hối còn nhờ Bùi Vân Khinh Cho cô không hề giàu có, nhưng đối với người mẹ, luôn sẵn sàng làm mọi thứ.
Đem cá lật lại, gắp thêm một miếng thịt trăng non, Đường Mặc Trầm cẩn thận đưa đến trước mặt cô.
"Còn một miếng nữa, cũng cho em!"
Lần này, Bùi Vân Khinh không ăn.
Cô thẳng lưng, nhìn vào mắt anh.
"Mỗi người một miếng!"
Nhìn cô một lúc, Đường Mặc Trầm đưa miếng cá lên miệng, cầm lấy bộ đồ ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn, vừa tao nhã vừa khéo léo đem miếng cá chia ra. . .
Đem cá chia ra đưa đến trước mặt cô.
"Trở về ăn cơm!"
Bùi Vân Khinh đứng dậy, vừa định rời đi.
Đường Mặc Trầm nâng bàn tay to lớn của mình lên, không nặng không nhẹ vỗ vô vào mông nhỏ của cô.
Cô đỏ mặt quay lại, vừa thẹn vừa giận.
"Chú nhỏ, không phải đã nói về sau không được phép đánh em sao?"