Edit: Quả Chanh Nhỏ
Đến buổi chiều.
Bùi Vân Khinh bị cơn đói đánh thức, mắt còn chưa mở đã ngửi thấy mùi thơm bay trong không khí.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy ánh đèn mờ ảo trong phòng, trước mắt cô rõ ràng là một bóng người quen thuộc.
Đường Mặc Trầm đang ngồi trên ghế sô pha, hai tay chống trên đầu gối, hai tay chống cằm, chăm chú nhìn cô.
Có nhầm lẫn gì không? Cô ngủ một giấc đến trời tối luôn sao?
"Chú nhỏ? !" Cô vội vàng ngồi dậy, "Mấy giờ rồi?"
“Một giờ.” Đường Mặc Trầm cầm ly nước trên bàn đưa cho cô, “Đói không?
Một giờ?
Nhận lấy cái chén, Bùi Vân Khinh nhìn quanh.
Nhìn thấy ánh sáng xuyên qua các khe hở trên rèm, mới phản ứng được.
Hóa ra là kéo rèm, thảo nào mà nó lại tối như vậy.
"Anh không cần dùng văn phòng sao?"
"Không sao, anh ở bên ngoài."
Bùi Vân Khinh chớp mắt.
"Ở ngoài?"
"Anh cũng không cần phải như thế!"
Đường Mặc Trầm cầm điều khiển từ xa từ từ chỉnh rèm cửa mở ra, thấy cô thích hợp với ánh sáng, sau đó mới hoàn toàn mở hết rèm cửa.
"Rửa mặt ăn cơm."
Bùi Vân Khinh vươn vai, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, khi quay lại, Đường Mặc Trầm đã gập gọn chăn gối trên ghế sô pha, đổ cháo từ hộp giữ nhiệt vào bát.
Ra hiệu cho cô ngồi xuống, anh đẩy bát về phía cô.
"Ăn đi!"
Bùi Vân Khinh bưng bát húp hai hớp cháo, vừa ngước mắt lên đã thấy anh ngồi đối diện, mắt vẫn nhìn cô, tay vẫn không động đũa.
"Anh không ăn?"
"Không."
"Sao anh không ăn?"
Đường Mặc Trầm cầm đôi đũa, đặt lại trên bàn."Lúc em chuẩn bị thi đại học, anh được lệnh tiêu diệt La Sát đoàn. Khi em nhận được giấy nhập học, anh đã là người phụ trách chính của nhiệm vụ này, để phòng ngừa bọn chúng trả thù anh mà tổn thương em, anh mới đuổi em đi."
Cô càng đến gần anh ta, cũng càng gần nguy hiểm.
Nếu như anh không sử dụng phương thức vô tình như vậy, cô không có khả năng biến mất khỏi cuộc sống của anh.
Nhiều năm nghi ngờ chưa có lời giải đáp, cuối cùng cũng biết được sự thật, Bùi Vân Khinh không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay.
"Chủ nhỉ, thực xin lỗi, em. . . Em thật sự không biết chuyện này!"
Lúc đó dù sao cô cũng còn nhỏ, không nghĩ ra loại khả năng này.
Vì giận anh, cô đã nói nhiều lời bực tức và tàn nhẫn với anh, giờ tự nhiên nghĩ lại thấy hối hận.
Đường Mặc Trầm nhíu mày.
"Chuyện không liên quan tới em, là anh làm không tốt, không chăm sóc tốt cho em. Anh hẳn nên nghĩ đến một cách tốt hơn!"
Nếu lúc đó, anh có biện pháp tốt hơn, cô cũng sẽ không tự ngược đãi bản thân, anh sẽ không gửi cô vào trường quân đội, cô sẽ không phải gánh chịu những bị thương cùng những đau đớn tội lỗi kia. . .
Càng nghĩ về nó, anh càng khó có thể tha thứ cho chính mình!
Đem biểu cảm của anh thu lại trong mắt, Bùi Vân Khinh cắn môi.
"Vậy anh có muốn bồi thường cho em không?"
"Nói đi, bồi thường kiểu gì đều có thể!"
“Chuyện này, em phải suy nghĩ mới được. . .” Cô chống hai tay lên má, giả vờ suy nghĩ rồi chỉ vào món ăn trong đĩa, “Em muốn chú nhỉ giúp em nhặt xương cá, một cái cũng không được phép lưu lại! "
Đường Mặc Trầm nhướng mày, "Đây coi là bồi thường cái gì?"
“Thế nào, không muốn?” Cô bĩu môi, giả bộ tức giận, “Là anh nói, bồi thường kiểu gì đều có thể, an nói không giữ lời, có phải đàn ông hay không?
Đường Mặc Trầm giật mình, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái.
"Đến đây."
Bùi Vân Khinh chỉ coi là anh tức giận, vội vàng cười ha ha.
"Em nói đùa chú nhỏ đó, anh nhất định là đàn ông, người đàn ông nam tính nhất."