Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 302: Chẳng Lẽ, Hắn Thực Sự Là Thần Sao?

Edit: Quả Chanh Nhỏ

Ăn sáng.

Rửa mặt.

Bắt đầu công việc. . .

Đúng 9 giờ sáng, Đường Mặc Trầm, theo kế hoạch ban đầu, đúng giờ xuất hiện tại căn cứ hải quân cách thành phố Hải hàng chục km để khảo sát công việc.

Các phương tiện truyền thông lớn đồng loạt theo dõi và đưa tin, mỹ nam xuất hiện trên màn hình TV vẫn đẹp trai như xưa.

Cộp ——

Điều khiến TV bay ra ngoài, nặng nề rơi trên sàn nhà

"Đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Diệp Thiên Chí nhướng mày, từ trên ghế sô pha đứng dậy.

“Tên ngu đần nào nói với ta là không có vạn nhất , là ai nói với ta thuốc kia đến voi cũng không chịu được. . . Vì sao lại là như thế này, cho ta một lời giải thích, mau giải thích? !"

Trợ lý cùng anh thủ hạ đứng ở một bên, đầu rũ xuống, không dám thở mạnh.

Tối hôm qua rõ ràng Đường Mặc Trầm đã uống cốc nước kia, đoàn xe của anh ta cũng lái từ trường Đại học Khoa học và Công nghệ đến Tòa thị chính.

Ai mà ngờ. . .

Về sau, ngài thị trưởng liền nhận được điện thoại, nói rằng Bộ trưởng tạm thời bận nên không thể tham dự được.

Tất cả kế hoạch, toàn bộ đều ngâm nước không nói, hôm nay vị này còn tinh thần phấn chấn mà xuất hiện trên TV.

Chẳng lẽ hắn thực sự là thần sao? !

Diệp Thiên Chí nhìn mọi người, tức giận hét lên một tiếng.

"Một lũ ngu đần!"

Đương nhiên lúc này, người dõi theo Đường Mặc Trầm không chỉ có Diệp Thiên Chí, mà còn có Bùi Vân Khinh.

Bởi vì lo lắng Đường Mặc Trầm sẽ phái người tới kiểm tra cô, hiện tại cô cũng đang thành thật ngồi trên ghế trong giảng đường.

Tất nhiên, không có nghiêm túc nghe giảng bài.

Trong lúc giảng viên đang giảng bài trên bục giảng, cô lặng lẽ mở điện thoại theo dõi tin tức của Đường Mặc Trầm.

Nhìn thấy anh đẹp trai, tự tin khi đối diện với ống kính, trái tim của Bùi Vân Khinh lúc này mới xem như trở lại.

Vừa muốn đem điện thoại di động cất đi, liền nghe thấy thanh âm của Chu Đình An mang theo vẻ không vui phía trên bục giảng vang lên.

"Bùi Vân Khinh!"

Bùi Vân Khinh đứng lên, "Chu lão sư, có chuyện gì sao?"

Chu Đình An bất mãn nhíu mày.

"Nếu em không muốn tham gia lớp học của tôi, xin mời em rời khỏi phòng học."

Lớp này là lớp "Dược lý học", giảng viên chính là Chu Đình An.

Từ khi Đường Mặc Trầm xuất hiện khi tranh cử chức chủ tịch Hội sinh viên, từ hiệu trưởng đến giảng viên, nhân viên, ai nhìn thấy Bùi Vân Khinh đều nở nụ cười chào đón.

Cô không lên lớp, hầu hết các giảng viên đều nhắm một mắt cho qua.

Xét cho cùng, không ai muốn gây chuyện với Đường Mặc Trầm.

Nhưng Chu Đình An thì khác, anh là người trong mắt không chứa một hạt bụi, không bao giờ cho phép sinh viên của mình, ở dưới mí mắt của anh mà giở trò.

Tất cả học sinh đều vã mồ hôi hột vì Chu Đình An.

Người này chính là hồng nhân của Đường bộ trưởng, vị Chu giáo sư này lá gan cũng lớn quá đi? !

Bùi Vân Khinh tự biết mình đuối lý, không khỏi nở nụ cười.

"Lão sư, em có nghe giảng."

“Được rồi!” Chu Đình chỉ vào bảng đen, “Nếu em đã nghe giảng, vậy tôi nói cho tôi biết, chỉ số điều trị là cái gì?”

"Chỉ số điều trị, therapeutic index, gọi tắt là TI, dùng để chỉ chỉ số an toàn của thuốc. Thông thường, chúng ta sử dụng tỷ lệ giữa liều dùng đủ tạo ra độc tính hay tử vong với liều dùng đủ tạo ra phản ứng chữa trị , nhưng chỉ số điều trị không hoàn toàn phản ánh độ an toàn của thuốc. "

Bùi Vân Khinh nhếch khóe môi, vẻ ngoan ngoãn của một học sinh ngoan.

"Chu lão sư, em nói đúng không?"

Chu Đình An trong lòng thoáng qua một tia nghi hoặc.

Kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng thấy cô, đang âm thầm nghịch điện thoại di động dưới ngăn bàn.

Có lẽ nào anh nhìn nhầm?!

Ý thức được vấn đề là do mình, Chu Đình An lập tức đổi giọng.

"Thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm em, ngồi xuống đi!"

Bùi Vân Khinh lại ngồi vào chỗ, Chu Đình An liền quay lưng lại tiếp tục giảng bài.