Edit: Quả Chanh Nhỏ
Thời gian gấp gáp, sự chú ý của Bùi Vân Khinh đều đổ dồn vào người bệnh.
Không lo được cảm ơn người kia, tự nhiên cũng không để ý đối phương là ai, hình dạng thế nào.
"Tuyệt đối đừng để đầu của bà ấy di chuyển!"
Căn dặn một câu, cô vừa nhanh chóng rút dị vật trong miệng bà cụ ra, vừa cẩn thận nắn chiếc lưỡi cứng ngắc của bà cụ.
Bà cụ l*иg ngực lên xuống kịch liệt, sau đó nhanh chóng liền ho khan.
Bùi Vân Khinh ở ngay trước mặt, bà ấy vừa ho khan một tiếng, nước miếng trong miệng, bụi bẩn . . . theo không khí phun ra, bắn đầy mặt Bùi Vân Khinh.
Thay vì tức giận, Bùi Vân Khinh lại mỉm cười.
Nếu có thể ho, điều đó có nghĩa là có khả năng tự thở trở lại.
Quả nhiên, sau một vài tiếng ho, đã ậm ừ trong cổ họng vài tiếng, cuối cùng cũng lấy lại được nhịp thở.
Bùi Vân Khinh nhận lấy khăn giấy do ai đó đưa cho, giúp bà cụ lau bụi bẩn trên miệng cùng trên mặt.
"Đã khôi phục hô hấp, không có nguy hiểm tính mạng!"
Lúc này, trưởng tàu cũng chạy lại.
"Đã liên hệ với bệnh viện. Xe cấp cứu đang trên đường. Ngay khi tàu tới trạm, họ sẽ đưa người đến bệnh viện để cấp cứu."
Giờ phút này, bà cụ đã khôi phục lại hô hấp, lấy lại được ý thức, Bùi Vân Khinh nhanh chóng đỡ vai bà dậy.
"Dì à, đừng nhúc nhích, dì vừa mới ngất đi. Chúng ta đã liên hệ với bệnh viện rồi. Tàu chạy tới sẽ đưa dì tới bệnh viện. Bây giờ dì nằm một nghỉ ngơi một lát cũng đừng cử động!"
Bà cụ nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào trên mặt Bùi Vân Khinh, trong mắt lóe lên vài phần cảm kích.
"Cô gái. . . Thực cảm ơn. . . Cám ơn. . ."
"Không có việc gì không có việc gì, đi trước nghỉ ngơi đi. . . Không cần vội vã nói chuyện!"
Nhìn thấy bà cụ tỉnh lại, các nhân viên cùng các hành khách đều thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt rồi!"
"Bà cụ này không có người nhà đi cùng. Xảy ra chuyện như vậy thật nguy hiểm."
"Đúng vậy, thật may là có bác sĩ trên tàu, nbằng không thì quá nguy hiểm rồi!"
. . .
Xác nhận tình hình của bà cụ đã ổn định, Bùi Vân Khinh phân phó cho nhân viên tìm một tấm chăn tìm chỗ rộng tãi trải ra, cùng một số hành khách trẻ khỏe khiêng bà cụ qua.
"Đưa thuốc này cho bà ấy!"
Cô vẫn ngồi xổm ở bên người bà cụ quan sát, một lòng bàn tay đem thuốc đưa đến trước mặt cô.
Đó là một bàn tay trái, với các khớp thanh mảnh, cùng một chiếc đồng hồ kiểu cũ trên cổ tay.
Bùi Vân Khinh nhìn thoáng qua đã nhận ra được lòng bàn tay này, chính là bàn tay vừa giúp đỡ cô đỡ bà cụ.
"Đây là? !"
"Nitroglycerin."
Giọng người đàn ông phát ra từ trên đầu anh.
Nitroglycerin có thể làm giảm huyết áp và có tác dụng nhất định làm giảm lượng máu chảy trong não.
Bùi Vân Khinh nhận lấy, cẩn thận đưa những viên thuốc vào miệng ông lão.
"Dì à, trước tiên uống một viên thuốc đi, cẩn thận!"
Cô nhân viên cẩn thận đỡ bà lão dậy, cô quỳ một chân đút mấy viên thuốc vào miệng bà cụ.
Lúc này, âm thanh nhắc nhở đã vang lên trong tàu - 5 phút nữa tàu sẽ vào ga.
Đoàn tàu tiến vào ga, nhân viên xe cứu thương đã nâng một khung đơn lên và đợi trên sân ga.
Tất cả các hành khách đều hợp tác không vội vã, trưởng tàu đích thân đến gặp đội xe cứu thương.
Mọi người cẩn thận khiêng người bà cụ lên giá đỡ, Bùi Vân Khinh giải thích tình hình cho nhân viên y tế.
"Từ lúc phát hiện hôn mê, đến bây giờ đại khái khoảng bốn mươi phút, bây giờ đã tự chủ hô hấp. Năm phút trước, chúng tôi đã cho bà ấy một viên nitroglycerin."