Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 260: Tiểu Yêu Tinh, Thật Là Muốn Mạng Mà

Edit: Quả Chanh Nhỏ

Đinh ——

Tiếng thang máy vang lên, đã đến lầu một.

Đường Mặc Trầm nhanh chóng giơ bàn tay lên đem tiểu yêu tinh đang quạt lửa trên người mình đẩy ra.

Hít một hơi thật sâu, nhanh chân đi ra ngoài thang máy.

Ngoài cửa, lái xe đã sớm đang chờ hắn, nhìn thấy hai người ra tới, Ôn Tử Khiêm lập tức đi tới giúp hai người mở cửa xe.

Bùi Vân Khinh theo anh từ bên ngoài ngồi vào trong xe, xe khởi động, cô lặng lẽ quan sát sắc mặt của anh.

Chỉ thấy anh mím chặt môi, hô hấp có chút nặng nề.

Còn đang tức giận?

Gia hỏa này làm sao khó dỗ như vậy!

Bùi Vân Khinh trong lòng than thở, nhìn tài xế và Ôn Tử Khiêm ngồi ở ghế phụ phía trước.

Cô nhanh chóng, lặng lẽ đưa tay qua, đem tay của Đường Mặc Trầm tách ra, nắm chặt bàn tay của anh.

Đường Mặc Trầm tò mò nhìn xuống, chỉ thấy cô gái nhỏ đang dùng ngón tay viết lên trên lòng bàn tay của anh.

Ngón tay cô gái nhẹ nhàng nhe nhu xẹt qua lòng bàn tay, lại phảng phất viết viết trong lòng bàn tay anh, mỗi một nét bút đều khiến người ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ tim đập rộn ràng.

Tiểu yêu tinh, thật là muốn mạng mà!

Cảm thấy luồng khí nóng đè nén trong người lại lập tức trào dâng.

Anh thẳng lưng, nắm chặt lấy ngón tay cô.

Bùi Vân Khinh ngón tay bị bắt lại, ngửa mặt lên nhìn anh.

Trong ánh sáng lờ mờ không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ nghe được hô hấp của anh gấp rút mà nặng nề.

Cô nhỏ giọng mở miệng, ngữ khí mềm mềm.

"Chú nhỏ? !"

"Đừng nói chuyện!"

Đường Mặc Trầm đánh gãy lời cô, buông ngón tay của cô ra, đưa bàn tay rụt về, không chút dấu vết đem hai chân thu lại.

Xe tiếp tục đi về phía trước, không ai dám lên tiếng.

Thẳng đến lúc ngoặt vào đường cao tốc, chạy một đường thông thuận về ĐƯờng Cung, cảm xúc xao động của Đường Mặc Trầm mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Hai người cùng xuống xe, Bùi Vân Khinh chạy nhanh tới bên người anh, đi theo anh lên lầu hai, cố gắng suy nghĩ nên giải thích như thế nào.

Đường Mặc Trầm đang đi đằng trước đột nhiên dừng lại, quay lại hướng cô.

"Ninh Trạch Thiên là GAY? !"

Đột nhiên nghe được câu hỏi này của anh, Bùi Vân Khinh ngẩn ra một chút.

"Hắn. . ." Bùi Vân Khinh nghĩ nghĩ, quyết định đâm lao phải theo lao, "Đúng vậy, hắn thích nam nhân, hai chúng ta chính yểm trợ cho đối phương, hắn giả bộ là bạn trai em, em giả bộ là hắn bạn gái, thực sự không có quan hệ."

Cô không thể vạch trần thân phận Ninh Trạch Thiên, không thể nói cho chú nhỏ biết Ninh Trạch Thiên không phải GAY.

Chí ít nhân cơ hội này, giải thích rõ ràng chuyện của cô và Ninh Trạch Thiên.

Đường Mặc Trầm hơi nhíu mày.

Bởi vì chuyện của NInh Tạch Thiên , anh còn đối với cô đại phát tính tình.

Bây giờ suy nghĩ lại, thực sự là trách sai cô!

"Trước đó bởi vì Ninh Trạch Thiên nổi giận với em, thật xin lỗi."

Nhìn anh ngữ khí ôn hòa, dường như đã không còn tức giận, Bùi Vân Khinh cười nâng khuôn mặt nhỏ lên.

"Cái này cũng không trách chú nhỏ, dù sao khí đó, em cũng không giải thích với anh, mà lại còn nhiều lần chọc giận anh, em cũng có lỗi sai."

Nhìn nét mặt của anh, cô hỏi, "Vậy anh không giận em nữa?"

Nhớ tới lời nói của cô nói với Tư Đồ Duệ, trong mắt Đường Mặc Trầm chợt lóe lên một tia ý cười.

"Em thích anh như vậy, anh làm sao lại giận em."

"Vậy anh. . ." Bùi Vân Khinh ngước mắt, bắt giữ ý cười trong ánh mắt của anh, đột nhiên tỉnh táo lại, "Em cùng Tư Đồ Duệ nói chuyện, anh tất cả đều nghe được, đúng hay không?"

Trách không được, đột nhiên hỏi Ninh Trạch Thiên.

Cho nên, vừa mới anh chính là cố ý đùa cô? !

Hại cô còn tưởng rằng anh thực sự tức giận, liền như cứ thế thả ra đại chiêu.

Bụng lớn xấu xa, nhìn cô làm sao thu thập anh!